Details
Nothing to say, yet
Details
Nothing to say, yet
Comment
Nothing to say, yet
Thiên Chúa hiện diện, đấng luôn mong chờ kết hiệp. 4. Biết lắng nghe Thiên Chúa. Thiên Chúa hiện diện, đấng luôn mong chờ kết hiệp nên một với tôi. Ơn xin, tôi cầu xin Ơn Huệ biết lắng nghe tiếng ngại. Hình dung bối cảnh. Tưởng tượng tôi đang đối diện trước mặt Thiên Chúa và chờ mong một điều gì lớn lao. Nếu cần, bạn hãy hình dung cuộc gặp gỡ giữa Đức Chúa và Ngôn Sứ Elia 1V19-9-15 khi ông đang học cách khám phá ra Đức Chúa trong tiếng gió hiu hiu, cơn bão lớn, lửa và động đất. Chúng ta cũng cần dọn mình lắng nghe và học cách nhận ra một Thiên Chúa không khép kính, không bao giờ xa vời hay vắng mặt. Ngược lại, Thiên Chúa là tình yêu như Khánh Doan nói và tình yêu là kết hiệp, là đối thoại và là lợi tâm tình gần gũi, thân mật mà ngại nói với bạn trong Đức Gieo. Vì lý do đó, chúng ta cần học ngôn ngữ của Thiên Chúa. Cầu nguyện là lắng nghe. Như Maria lạnh Betania lạnh lẽ ngồi bên chân Đức Gieo, cô an nhiên bởi biết mình đang hưởng diện Phúc, Phúc thay những người lắng nghe lời Chúa. Bản Văn Lc 10, 38, 42 Mata và Maria Tôi đọc chậm rãi và suy gẫm bản văn. Tôi thấy nhân vật nào dễ nhập vai hơn? Với Mata, người đang kết vật, không ngưng tay để lắng nghe Đức Gieo hoặc với Maria chăm chú lắng nghe ngài. Tôi thường lắng nghe anh chị em tôi thế nào? Hoàn cảnh hay thời điểm nào thích hợp hơn để lắng nghe Thiên Chúa? Hãy xác định chúng. Điều gì ngăn cản tôi lắng nghe Thiên Chúa? Tâm sự. Với Thiên Chúa, tôi giữ tinh lặng một thời gian để lắng nghe tiếng ngài. Kế tiếp, kết thúc với Kinh lệ cha. Những bản văn khác Chuyện con cáo được Hoàng tử bé cạm hóa, theo Little Princer tất cả chúng ta đều cần được Thiên Chúa cạm hóa mới nghe tiếng ngài được. Hoàng tử bé và con cáo Có một Hoàng tử bé sau khi đi rất lâu qua sa mạc cuối cùng cũng tìm thấy một con đường và mọi con đường đều đưa đến chỗ có người ở. Chào buổi sáng, các hoa hồng nói. Ấy là một khu vườn đầy hoa hồng. Hoàng tử bé nhìn các hoa hồng. Tất cả bọn họ đều giống bông hoa của em. Các nàng là ai? Em sửng sờ kinh ngạc hỏi. Chúng em là những đóa hồng, các hoa hồng nói. Hoàng tử bé cảm thấy rất đau khổ. Đóa hoa của em đã kể với em rằng nàng là duy nhất trong giống nòi của nàng trong khắp vũ trụ. Và ở đây có đến năm nghìn đóa hoa giống nàng, chỉ mới trong một khu vườn. Nàng sẽ ngượng lắm đây, em nghĩ thầm. Nếu thấy cảnh này, nàng sẽ ho rũ rượi và giả chết cho đỡ ngượng. Còn ta sẽ phải làm ra vẻ an ủi vỗ về nàng, nếu không, chúng ta cũng phải xấu hổ, nàng dám chết thật mất. Và em bé nằm dài trong cỏ và khóc. Chính lúc đó, con cáo xuất hiện. Chào buổi sáng, con cáo nói. Chào buổi sáng, hoàng tử bé đắp lại lịch sự. Rồi em quay lại nhưng chẳng thấy gì cả. Tới đây này, giọng nói cất lên, ở dưới cây táo. Cậu là ai thế? Hoàng tử bé nói, cậu thật là xinh. Tớ là một con cáo, con cáo nói. Đến chơi với mình đi, hoàng tử bé rủ cáo. Mình buồn quá. Tớ không chơi với cậu được. Tớ chưa được cảm hóa. Cáo nói. Ô vậy à, xin lỗi, hoàng tử nói. Sau khi suy nghĩ một lát, em hỏi thêm. Thế nào là cảm hóa? Ấy là một điều bị lãng quên lâu quá rồi, cáo nói. Nó nghĩa là tạo những liên hệ. Tạo những liên hệ. Từ, cáo khẳng định. Đối với tớ, bây giờ, cậu chỉ là một cậu bé giống như trăm ngàn đứa bé khác. Tớ chẳng cần gì ở cậu và cậu cũng chẳng cần gì ở tớ. Tớ đối với cậu chỉ là một con cáo giống như trăm ngàn con cáo khác. Nhưng nếu cậu cảm hóa tớ, chúng ta sẽ cần lẫn nhau. Cậu sẽ là duy nhất trong thế giới của tớ và tớ sẽ là duy nhất trong thế giới của cậu. Tớ bắt đầu hiểu rồi, hoàng tử bé nói. Có một bông hoa, tớ nghĩ là nàng cảm hóa tớ. Nhưng rồi cáo trở lại với ý nghĩ của nó. Đợi tớ tẻ nhạc. Tớ săn gà, người săn tớ. Tất cả loài gà đều giống nhau và tất cả loài người đều giống nhau. Vì thế, tớ hơi chán. Nhưng nếu cậu cảm hóa tớ, đợi tớ sẽ rực nắng. Tớ sẽ nhận ra một bước chân khác hẳn mọi bước chân khác. Các bước chân khác sẽ làm cho tớ chui ngay xuống đất. Nhưng bước chân của cậu lại sẽ gọi tớ từ hang chạy ra như là một điệu nhạc. Và cậu hãy nhìn kia. Cậu thấy không, ở kia, những đồng lú mì ấy. Tớ không ăn bánh mì. Lú mì đối với tớ là vô dụng. Các cánh đồng lú mì đối với tớ chẳng có gì hấp dẫn. Cái đó buồn lắm. Nhưng cậu có mái tóc màu vàng kin. Thế thì sẽ rất tuyệt một khi cậu cảm hóa tớ. Lú mì, vốn màu vàng kin, sẽ gợi cho tớ kỷ niệm về cậu. Và tớ sẽ yêu tiếng gió reo trong lú mì. Cáo im lặng và nhìn hoàng tử bé một lúc lâu. Nếu cậu vui lòng, hãy cảm hóa tớ đi, cáo nói. Tớ cũng muốn thế lắm, hoàng tử bé trả lời, nhưng tớ không có nhiều thì giờ. Tớ cần tìm kiếm nhiều bạn và tìm hiểu bao nhiêu điều. Người ta chỉ hiểu được những vật người ta đã cảm hóa, cáo nói. Con người không còn đủ thì giờ để hiểu cái gì hết. Họ mua những vật làm sẵn ở các nhà buôn. Nhưng vì không có nhà buôn bạn, con người không có bạn nữa. Nếu cậu muốn có một người bạn, hãy cảm hóa tớ đi. Phải làm sao? Hoàng tử bé hỏi. Phải thật kiên nhẫn, cáo trả lời. Ban đầu cậu hãy ngồi hơi xa tớ một tí, như thế, ở trong cỏ. Tớ liếc nhìn cậu và cậu chẳng nói gì cả. Ngôn ngữ là nguồn rốt của ngộ nhận. Nhưng mỗi ngày cậu có thể ngồi gần hơn một tí. Thế là hoàng tử bé cảm hóa con cáo. Và giờ ra đi đã đến, tớ sắp khóc lên đây, cáo nói. Đó là lỗi tại cậu, hoàng tử bé nói. Mình chẳng muốn cậu khổ, cậu lại cứ muốn mình cả máu cậu. Đúng thế, cáo nói. Nhưng cậu sẽ khóc. Hoàng tử bé nói. Đúng thế, cáo nói. Thế thì cậu chẳng được gì cả. Được chứ, cáo nói, là do cái màu vàng của lúa mì ấy. Rồi nó nói thêm, hãy trở lại thăm những đoá hồng đi. Cậu sẽ thấy đoá hoa của cậu là duy nhất trên đời. Rồi cậu hãy lại đây từ biệt tớ, tớ sẽ cho cậu một bí mật làm quà. Hoàng tử bé đi thăm lại những bông hồng. Các cô chẳng giống đoá hồng của tôi chút nào, các cô chưa là gì cả, em bảo các bông hồng. Chưa ai cảm hóa các cô, các cô cũng chưa cảm hóa ai. Các cô giống như con cáo của tôi trước kia. Nó chỉ là một con cáo giống như trăm nghìn con cáo khác. Nhưng tôi đã làm cho nó trở thành bạn tôi và bây giờ nó trở nên duy nhất trên đời. Và các bông hồng hết sức lúng túng. Các cô đẹp, nhưng các cô trống rỗng, em nói với họ. Người ta không thể chết vì các cô được. Phải, đoá hồng của tôi, bất cứ một người qua đường sẽ tưởng là nàng giống các cô. Nhưng đối với tôi thì nàng quan trọng hơn tất cả các cô, bởi vì chính là nàng mà tay tôi đã tưới, bởi chính vì nàng mà tôi đã đặt dưới bầu kính, bởi chính vì nàng mà tôi đã che bằng tấm bình phông, bởi vì nàng mà tôi đã bắt những con sâu, trừ hai ba con dành để thành bướm, bởi chính vì nàng mà tôi đã ngồi nghe than thở, hay tán hưu, tán vượng, hay đôi khi cả lặng im nữa. Bởi vì đó là đoá hồng của tôi. Rồi em trở lại chỗ con cáo, từ biệt, em nói. Cáo nói, đây là cái bí mật của tớ. Nó đơn giản thôi, người ta chỉ nhìn thấy thật rõ ràng bằng trái tim. Cái cốt yếu thì con mắt không nhìn thấy. Cái cốt yếu thì con mắt không nhìn thấy. Hoàng tử bé lặp lại để mà ghi nhớ. Chính thời giờ cậu đã mất để dành cho đoá hồng của cậu, làm cho đoá hồng của cậu trở nên quan trọng đến thế. Chính thời giờ tôi đã mất vì bông hồng của tôi. Hoàng tử bé nói để mà ghi nhớ. Loài người đã quên mất chân lý này, cáo nói. Nhưng cậu không được quên. Cậu phải mãi mãi có trách nhiệm về những gì cậu đã cảm hóa. Cậu có trách nhiệm đối với hoa hồng của cậu. Tôi có trách nhiệm với hoa hồng của tôi. Hoàng tử bé lặp lại để mà ghi nhớ. Gia Seng A Super Hoàng tử bé