Details
CHUYỆN KỂ MỘT CHUYẾN ĐI NGỢI KHEN CHÚA - TÔN VINH CHÚA HÀNH TRÌNH VỀ ĐẤT THÁNH
Details
CHUYỆN KỂ MỘT CHUYẾN ĐI NGỢI KHEN CHÚA - TÔN VINH CHÚA HÀNH TRÌNH VỀ ĐẤT THÁNH
Comment
CHUYỆN KỂ MỘT CHUYẾN ĐI NGỢI KHEN CHÚA - TÔN VINH CHÚA HÀNH TRÌNH VỀ ĐẤT THÁNH
The transcription tells the story of a pilgrimage to the Vatican. The speaker, Ngô Thiên Hiệp, is a fisherman who has prepared for this trip for a long time. Despite losing his money and documents, he decides to continue the journey, trusting that God will provide. He meets two nuns who help him find a place to stay and introduces him to other Vietnamese priests. He attends a Mass and hopes to meet and shake hands with the Pope. The nun takes him on a tour of important sites in Italy. The speaker is grateful for their help and feels a sense of belonging and support. Chuyện kể một chuyến đi. Ngợi khen Chúa, tôn vinh Chúa. Đi hành trình về đất Thánh. Trong lúc mà tôi hoang mang tuyệt vọng như vậy, vừa khấn với cha xong, tôi tin liền. Tôi nghĩ là cha Việt sẽ cho một người nào đó đến giúp mình, chứ không để mình bơ vơ, thất vọng và có thể là tối nay, mấy thằng móc túi đó nó sẽ thịt mình. Kính thưa quý vị, tôi xin giới thiệu, tôi là Ngô Thiên Hiệp, một ngư phủ, làm nghề đánh cá trên 30 năm tại thành phố Vancouver, Canada. Trong câu chuyện về cha Trương Bửu Diệp mà tôi có liên quan và may mắn biết đến, cũng như có cơ duyên mà ba tôi đã sống và quen biết cha Diệp. Bởi thế việc làm đầu tiên của tôi là, viết lại tất cả những gì tôi hiểu biết về cha Trương Bửu Diệp do ba tôi kể lại, cũng như cha tướng, họ đạo Hòa Thành Cà Mau, đã có lần kể lại cho tôi. Tôi viết lại tất cả những tài liệu sống thực này để lại cho mọi người sau này biết cuộc tử đào thực sự của cha Trương Bửu Diệp. Việc thứ hai, tôi đã phổ biến trên báo chí từ nhiều năm qua các tài liệu mà tôi đã viết, cũng như đã cho ra gần 7.000 CD gửi sắp nước Mỹ, Canada, và nhiều nước khác. Bây giờ, là phần sau hết. Chuyến hành hương đến Tòa Thánh kỳ này là phần cuối cùng, tôi muốn đem những tài liệu chính xác và trung thực của tôi đến Tòa Thánh để hóa giải những tài liệu quá sai sự thật đã phổ biến khắp nơi để Tòa Thánh rộng đường cứu xét khi mở hồ sơ phong thánh cho ngài. Tôi chuẩn bị cho chuyến đi này rất lâu, chẳng hạn như làm thế nào một ngư phủ như tôi, không biết ngoại ngữ, không biết đường đi nước bước mà làm sao đem hồ sơ, tài liệu của mình đến được Tòa Thánh, và để được Tòa Thánh lưu ý do đó, tôi đã chuẩn bị một bức hình của cha Trương Bửu Diệp được phóng đại thật lớn. Về ngang cỡ một thước, về cao cỡ một thước hai. Một bức hình nữa là hình nhân chứng, tức là hình ba mẹ tôi, và một bức thứ ba, hình trực bức tâm thư của tôi cũng khổ lớn. Bức tâm thư này nói về nguyện vọng cũng như những việc tôi muốn thực hiện tại công trường Thánh Phae Rồ. Tôi chuẩn bị cho chuyến hành hương này rất nhiều năm, nhiều tháng, nhưng mà đến giờ chót, hầu như tôi không chuẩn bị gì cả. Hoặc là như cha Diệp muốn thử thách tôi. Tức là không có gì ngoài ba bức hình mà tôi đã gói ghén và một văn bản quan trọng đó là bản sơ lược về cuộc tử đạo của các giáo sĩ xứ đạo Cà Mau, nghĩa là chung hết chớ không phải mình cha Diệp mà thôi. Nhưng, đến trước ngày tôi ra đi là ngày 18 tháng 5, 2015 vừa rồi, một việc không may đến với tôi là giấy tờ và số tiền tôi chuẩn bị mang theo là 3.000 đồng cũng đều bị mất. Lúc đó, ngày Chú Nhật, tôi có thể cầm visa hay passport vào ngân hàng để lãnh tiền, nhưng tôi sợ lãnh sớm có thể sẽ bị mất nữa. Nên để ngày thứ hai, không ngờ ngày thứ hai ngân hàng đóng cửa, không có làm việc. Kính thưa quý vị, dù giấy tờ mất, tiền bạc mất, nhưng mà tôi vẫn quyết định ra đi vì tôi tin rằng chuyến đi này nếu cha Diệp dẫn đi thì cha Diệp sẽ lo liệu. Tôi tin tưởng như vậy, nhưng mà tiền bạc mất hết. Trong người không có tiền, làm sao đây? Nếu bữa đó trong túi tôi có 7 đồng, đủ tiền vé xe burst ra phi trường, nhưng tôi không có được 7 đồng. Cho nên tôi mới chạy qua nhà người bạn nhờ nó chở ra phi trường. Nó biết tôi sắp đi qua tòa thánh nên nó cản. Nó nói, bây giờ vấn đề phong thánh cho cha Diệp đã lên quỹ đạo rồi, chúng ta sẽ có một ông thánh trong một ngày rất gần. Anh qua đó, có thể anh làm trở ngại. Thay vì anh làm phúc mà trở thành mang tội. Mà anh đi như vậy, còn có 10 ngày nữa là đi đánh trá. Anh đi làm sao anh về kịp chuẩn bị cho tàu ghe đi Alaska đánh trá đây? Nhưng tôi nói tôi vẫn đi, nó mới lục trong túi nó, cả hai vợ chồng và đưa cho tôi 500 đồng. Nó nghĩ rằng với số tiền 500 đồng tôi không làm sao đi được nên nó cứ giao cho tôi. Không ngờ tôi vẫn lấy và ra đi. Tôi ra phi trường, tôi đổi được tiền Âu Châu, Europe, được 300 lẻ mấy đồng. Tôi cầm 300 lẻ mấy đồng đó và cái vẽ máy bay lên phi cơ. Trên đường tôi đi có trạm ghé lại Đức. Từ Vancouver tới Đức bình thường vì chỉ là trạm quá gian chuyển tiết. Tôi đi qua tới Đức là ngày 19 và chuẩn bị bay tiết vào Dôm, Vatican. Nhưng không may khi xét hành lý thì cảnh sát của ý dẫn lại. Nó mời tôi qua phòng riêng. Nó hỏi tôi đi đâu? Địa chỉ đến là chỗ nào? Hay có người nào bên đó để nói chét VV? Tôi không có địa chỉ đến nào hết. Ngoại trừ các báo thư gửi tòa thánh. Nhưng rất may là trong bảng sơ lược của tôi mang theo tôi đã nhờ 2 người dịch tra, 1 bảng tiếng Anh và 1 bảng tiếng Pháp. Sự việc lại khó khăn như thế này. Thưa quý vị, bảng tiếng Anh thì rất dễ. Tôi chỉ nhờ 1 người bạn trong vòng 1 tháng là xong và tôi đem về nhờ cha sở để phần tôi duyệt xét. Tôi cũng nhờ 1 người bạn nữa là chị Mỹ dịch tra tiếng Pháp. Chị nói là chị dịch không được nhưng sẽ nhờ đú con giỏi tiếng Pháp sẽ dịch cho. Nhưng đã hơn 1 tháng. Qua, tới giờ cho chị Mỹ gọi lại. Anh nói là anh đi Vatican. Anh nhờ con tôi dịch tra tiếng Pháp nhưng tới bây giờ bảng văn ở đâu? Trừng đó tôi kiểm lại là cái email tôi gửi đi không được. Tôi nhờ người chuyển lại cho cô Mỹ. Tôi không ngờ là trước khi đi chỉ nửa giờ bảng tiếng Pháp được gửi đến tôi. Thành ra khi ông cảnh sát ý hỏi tôi qua ý để làm gì. Tôi đâu biết nói để làm gì vì tiếng Anh của tôi không trành nên tôi đưa ra 2 bảng, 1 bảng tiếng Anh, 1 bảng tiếng Pháp. Ông không đọc được tiếng Anh ông trả lại và nhận bảng tiếng Pháp. Viên cảnh sát vào phòng của ông ông đọc gần nửa giờ. Kế ông ra. Ông hỏi phải qua đó để lo phòng thánh cho ông này không? Ông chỉ hình cha Diệp. Tôi không hiểu ông nói gì nhưng tôi đoán đoán như vậy. Tôi mới đưa 2 tay lên trời ý tôi là đưa ông này lên trời là lên thánh. Tôi ra giấu như vậy mà ông cảnh sát cũng hiểu. Ông nói chúc tôi gúc lúc và cho tôi đi. Kính thưa quý vị tôi xin nhắc lại. Trong khi ông cảnh sát vào phòng đọc bảng văn tiếng Pháp tôi nói thầm với cha Diệp bây giờ con đang lo cho cha đây bà cháu chớ con không biết ăn biết nói gì hết mà cha đã cho con qua tới đây rồi. Lúc tôi đang trần tịnh với cha Diệp như vậy thì ông cảnh sát đi ra trả giấy tờ lại cho tôi và chúc tôi gúc lúc như tôi đã trình bày ở trên. Tôi vội sách đồ dùng của tôi chạy vào máy bay và máy bay chỉ còn mình tôi là người cuối cùng. Tôi đến đất Ý vào khoảng 5 giờ chiều. Trời mưa vừa tạnh. Tôi ra ngoài bến xe để hỏi người ta cách nào vào tòa thánh. Bên Ý có rất nhiều người kêu bằng cò mội đi lang thang đây đó không phải là người Ý mà là người Trung Đông. Hay là những người mà nước họ có chiến tranh giặc giả họ đi qua Ý để mà kiếm sống tạm bỡ làm đủ thứ nghề. Những người cò mội này hỏi tôi đi đâu? Tôi nói tôi đi Vatican. Họ hỏi tôi có muốn đi taxi rẻ tiền không? Tôi rất mừng vì cái gì rẻ thì mình ham vì trong túi tôi chỉ có 300. Cách nào tiện tặng tới đâu tôi mừng chừng ấy? Tôi hỏi nó rẻ là cách nào? Là đi taxi, xe tức là bây giờ 3 người cùng đi tới đó chi ba? Tôi mừng quá và hỏi từ đây đến đó là bao nhiêu? Nó nói khoảng 150. Tôi quá sức mừng tôi đang lây quay đứng đó một hồi thì taxi chạy lại đã có 2 người và tôi lên xe. Xe tới tòa tôi xuống trước tôi lấy 50 mấy đồng tài xế nói đi 3 người và anh đi tới đây tôi lấy anh 50. Tôi mất tiền ra 300 mấy nhưng mà tôi để trong túi trong. Tôi lấy ra khoảng 100 120 gì đó nó thối lại tôi 70 số tiền này tôi lại để túi trên còn các tiền khác thì tôi bỏ trong túi trong quần bên trong. Tôi đến tòa thánh vào một buổi chiều. Mình nghe tòa thánh đông người hay là náo nhiệt thế nào không biết nhưng bây giờ trời mưa vắng hoe. Những cây cục xung quanh tòa thánh cục nào cũng chừng 2, 3 người ông còn quảng trường nó lớn nó vĩ đại không. Thế nào tưởng tượng được tôi đi tới đi lui gần nửa giờ đồng hồ mà không biết đi đâu không biết ăn đâu ngủ đâu mà bây giờ trời đã xế chiều rồi. Thưa quý vị chương trình của tôi xin nói lại tôi đến tòa thánh chừng ngày đi ngày về là còn 5 ngày việc làm thứ nhất khi đến tòa thánh là lo chỗ ăn, chỗ ngủ việc làm thứ 2 là 3 bức tranh của tôi phải tìm các tông làm cái khung để cho các bức tranh có thể dựng đứng lên được rồi ngày thứ 2 là tôi bắt đầu tuyệt thực tuyệt thực ngày đầu là chỉ ngồi không không để tranh ngày thứ 2 tôi sẽ dựng các bức tranh lên và bắt đầu phát những giấy in về cuộc tử đạo của Cha Diệp và các nữ tu sứ đạo Cà Mau cho mọi người đi ngang qua lại được biết tôi sẽ ngồi yên như vậy 2 ngày và tới ngày cuối cùng tôi sẽ cởi bỏ hết quần áo chỉ chừa cái quần ngắn quần xà lõn và sẽ buộc sợi dây xích bằng cùng tay lồng thồng trước cổ để chi? thế nào nhà báo cũng chú ý họ sẽ chụp hình viết bài và như thế có nhiều người biết khắp nơi đều biết mục đích của tôi tôi ao ước thắp lên ánh sang để ai ai cũng biết cuộc tử đạo của Cha Diệp mục đích thứ 2 là những hồ sơ trung thực chính xác của tôi về Cha Diệp sẽ được tòa thánh thu nhận và ước muốn thứ 3 là được hôn tay Đức Thánh Cha chương trình của tôi dự định như vậy sắp xếp như vậy thế mà bây giờ khi đến tòa thánh cảnh vật hoang vắng quảng trường Thánh Phe Ro trống trơn tôi đi tới đi lui rất lâu không thấy ai hết mà tiền bạc thì chỉ có mấy trăm thôi trong lúc tôi đi lớn ngớ như vậy lâu lâu thì cũng có một ông cha từ trong tòa thánh đi ra tôi mừng lắm chạy đến ông cha đặng mình hỏi thăm chỗ nào có chỗ ngủ hô tên gì đó nhưng mà chỉ cách chừng năm sáu bước là ông né dù tôi cũng lịch sự lắm ở xa đã cuối đầu chào Esu Me, Kangyue Hep Me nhưng mà ông cứ khoát khoát tay có tính cách là ông không có gì để giúp mình hoặc là ông không rảnh để nói chuyện với mình mà không phải một ông mà năm sáu ông như vậy và tôi cứ đợi hoài không được ai giúp đỡ tôi ra nhà dân hỏi hô tên ở đâu cũng không ai chỉ hết có thể vì lúc đó người tôi chỉ ôm mấy bức tranh mang một cái túi sách và một cái giỏ đựng mấy bộ đồ thật là giống hệt như thằng ăn mày tôi nói nó khổ lắm quý vị ơi nước mắt muốn tuôn đổ ra đúng là cha Diệp đã dẫn mình tới đây rồi mà sao còn bỏ rơi mình như vậy tôi đang thanh cách thì lúc đó có bốn, năm thằng dẫn dẫn với nhau nó đụng mạnh vào người tôi làm tôi té nhưng gần té thì chúng nó vội đỡ tôi dậy nó nói là xin lỗi, xin lỗi này kia tôi cũng bỏ qua tôi lại đi lan thang một hồi tôi phát giác ra là tất cả tiền trong túi áo của tôi đều mất hết không còn một đồng nào tôi biết là tôi mất thêm mấy chục nữa giờ trong người tôi tôi nghĩ chắc còn khoảng 180, 190 gì đó mà thôi trong lúc tận cùng của tuyệt vọng tôi lại khấn cha Diệp thưa cha Diệp con nghĩ là ngài trong tay chúa ngài có thể làm được tất cả làm sao ngài lo cho con được qua đêm nay rồi ngày mai con sẽ kiếm cái gì đó để dựng mấy bức tranh lên con sẽ copy vài trăm bản thỉnh nguyện thư của con hay là cái bài quan trọng là bản sơ lực cuộc tử đạo của cha các bà Phước Xứ Sở Cà Mau chớ giờ mà con ở đây hoài thì không biết việc gì sẽ tới nữa trong lúc mà tôi hoang mang tuyệt vọng như vậy vừa khấn với cha xong tôi tin liền tôi nghĩ là cha Diệp sẽ cho một người nào đó đến giúp mình chớ không để mình bơ vơ, thất vọng và có thể là tối nay mấy thằng móc túi đó nó sẽ thịt mình khi tôi ao ướt và khấn như vậy với cha Diệp xong tôi cảm thấy tôi vui liền cảm thấy có một nguồn sức lực nào thúc đẩy cho tôi không còn lo sợ nữa tôi dầm lên sau này tôi mới biết đó là một ngôi nhà nguyền cửa được mở ra có hai, ba bà đi ra trong đó có một nữ tu trẻ và là người Á Đông tôi không biết nước nào nãy giờ tôi đã gặp mấy cha chào hỏi mấy cha nhờ xin mấy cha giúp đủ các sách dân hết năm, sáu ông mà không được bây giờ tôi không dám đến gần mà chào hỏi tôi đứng im đó đồ tôi để dưới chân sách gồm có cái lạp tọt với ba bốn bộ quần áo tôi chỉ ôm mấy bức tranh đã cuốn tròn đợi vị nữ tu đó đi ngang tôi hỏi làm sao để vị nữ tu đó không giựt mình, không ngạc nhiên mà có thể là không phải tôi hỏi vì tiếng Anh tôi nói không trần ở đây mấy chục năm mà chỉ ở với người Việt không chỉ nói tiếng Việt tốt tôi hỏi thôi thì để tôi dịch tiếng Việt đi chớ mà tôi nói tiếng Anh thì chắc mấy vị cũng không hiểu tôi hỏi cái gì thế là tôi hỏi sơ có biết tiếng Việt không khi không tôi hỏi như vậy nhưng mà sơ trả lời liền biết nhưng mà chút ít tôi hỏi sơ biết chút ít là được bao nhiêu sơ mới đếm một, hai, ba, bốn mà sơ đếm tới đâu thì tôi đếm theo tới đó sơ đếm tới mười tôi mới hỏi vậy sơ còn biết được gì nữa không tôi cố ý muốn kéo dài thời gian mà càng lâu thì tình thân hay sự gần gũi nó sẽ thấm hơn sơ nói còn biết nữa chứ vậy tôi hỏi sơ còn biết những gì nữa sơ nói biết chào anh, chào bác, cảm ơn xin lỗi tôi mừng quá tôi tưởng nhầm sơ này là người Việt Nam cũng như con cháu chúng ta qua ở đây lâu nên tiếng Việt không còn biết bao nhiêu tôi hỏi sơ có phải là người Việt Nam không sơ nói không, tôi người miếng điện tôi lại hỏi sao sơ lại biết tiếng Việt tôi có làm việc với mấy sơ Việt dưới quyền tôi và tôi làm dưới một ông lớn lắm sau này mấy sơ Việt Nam nói lại thì tôi mới biết là Đức ông người Việt Nam tôi mừng quá sức nên tôi mới khai thật là tôi có dịch qua tòa thánh ở vài ngày mà bây giờ không biết ăn đâu cho nên sơ chỉ dùng tôi chỗ nào mà có thể trú ngủ được đêm nay được không sơ sơ nói, được chứ, tôi sẽ giúp cho rồi sơ tự động mang cái túi sách lạp tọc tôi lên sơ sách đồ đạc của tôi hết tôi chỉ còn ông mấy bức tranh và sơ dắt tôi đi để mà kiếm chỗ ngủ sơ dắt tôi đi xa lắm vì vì tôi nói tiền chỗ nào rẻ nhất và xung quanh đây hồi ở phi trường tôi có hỏi taxi, chỗ nào ngủ gần đó mà rẻ nhất nhưng chỗ nào cũng 100, 150 thành ra tôi nói với sơ là kiếm chỗ nào rẻ tiền nhất sơ dắt tôi đi xa lắm cỡ chừng gần 1 cây số vậy thì đến một nhà trọ, trông rất bình dân tôi tưởng tới đây là sơ đi nhưng mà không sơ không đi sơ vô trả giá và sau khi trả giá xong sơ nói, bác ngủ ở đây sơ nói tiếng Anh mà không biết sao tôi hiểu hết tôi cũng nói tiếng Anh mà sau này sơ nói là sơ cũng hiểu hết thật ra chắc không phải là tôi nói mà có lẽ là cha dịp nói thế cho tôi thôi sơ nói là 130 đồng cho 2 đêm trời ơi tôi mừng quá vì chỉ ngủ đêm nay rồi ngày mai chuẩn bị công chuyện rồi mình ngủ một đêm nữa rồi mình bắt đầu tuyệt thực ở công trường mình đâu cần chỗ ngủ nữa sau đó mình lên xe bus là về thôi vậy là bây giờ móc ra 180 mà trả 130 thì còn lại là 50 vừa đủ tiền taxi đi ra phi trường thì y chang mình tuyệt thực mình đâu còn ăn nữa mà tốn tiền thì ra có lẽ là cha dịp sắp đặt cho tôi đúng như ý nguyện tức là từ đây về sau mình không cần chỗ ngủ không cần ăn nữa mình có bao nhiêu tiền đây là đủ rồi kính thưa quý vị khi mọi việc đã xong có lẽ là sơ đã giúp tôi được như vậy là sơ trở về nơi cư ngủ của sơ không sơ lại xách cái túi của tôi sơ lại cầm chìa khóa sơ lên phòng và sơ mở cửa sơ để quần áo của tôi vào nơi chỗ rồi sơ chỉ chỗ nào ngủ làm sao làm tôi ngạc nhiên vô cùng tôi mới nói với sơ cái ông này rồi tôi mới chỉ bức tranh đang còn cúng tròn, ông này là theo tôi nghĩ ông này dắt sơ chỉ cho sơ đến đây để mà giúp tôi sơ mới hỏi ông nào tôi mới mở bức tranh ra, trải lên giường ngủ tôi chỉ ông này vừa trải bức tranh ra thì sơ nói liền ô pha thơ diệt trời ơi tôi mừng không thể nào nói được không thể nào tưởng tượng được chuyện kể một chuyến đi ngợi khen chúa, tôn vinh chúa hai ân phước nhiệm mầu khi xe giáo hoàng đi tới ông cha già chỉ cần chậm ra là được hôn tay còn tôi vì đứng phía sau nên tôi chỉ sợ được tay Đức Thánh cha thôi nhưng tôi cũng mãn nguyện lắm rồi tôi nói thưa sơ bây giờ tôi mới nói rõ ra tôi đến đây là vì vấn đề phong thánh cho ông này cái chữ phong thánh tôi không biết nói sao mà sơ cũng hiểu tôi mới kể cho sơ nghe sơ tôi là con của nhân chính sống tôi mới chỉ hình ba mẹ tôi người đã từng cứu các cha toàn tỉnh Cà Mau riêng cha Diệp ba tôi đã cứu khỏi rồi đã chạy thoát rồi mà khi nghe giáo dân của ngài bị bắt bớ bị giam cầm ngài xin cha bề trên cho ngài trở lại với giáo dân và ngài mới chịu chết không biết tôi đã nói gì tiếng gì mà sơ hiểu sơ gật đầu ly lịa kế đến tôi đưa bản sơ lược bằng tiếng Anh cho sơ sau khi sơ đọc bản sơ lược sơ mừng lắm sơ hỏi công việc tôi làm là thế nào tôi kể cho sơ nghe tức là ngày mai tôi kiếm mấy miếng cát tông để làm giá cho mấy bức tranh để khi tôi tuyệt thực tôi sẽ dựng lên, chưng lên sơ mới nói rằng bây giờ sơ không biết cát tông bán ở đâu nhưng mà sơ có thể với tôi đi tìm cát tông lúc này được lúc đó là gần 10 giờ tối rồi vì khi sơ dự lễ ra là 7 giờ rưỡi 8 giờ trước lễ ra là 7 giờ rưỡi 8 giờ tối rồi mà còn đi vòng vòng nữa nên khi dẫn tôi ra khỏi khách sạn đã là gần 10 giờ tối sơ dắt tôi ra tiệm ăn tôi muốn mời sơ đi ăn lắm bởi vì tôi biết sơ dự lễ ra tới giờ chưa ăn tôi cũng đói bụng lung lắm nhưng mà tôi chỉ còn có 50 đồng để đi xe bus hoặc xe taxi ra phi trường chở ăn rồi hết tiền làm sao có tiền ra phi trường về được nên không dám mời sơ đi ăn sơ với tôi đi vòng vòng đi lục thùng rác đi lục một hồi được một cái thùng cát tông lớn lắm tôi với sơ mang về khách sạn và sơ nói để ngày mai sơ mang băng keo dụng cụ này kia rồi ra làm còn bây giờ cũng đã khuya vì giờ đó gần 11 giờ đến sơ hẹn ngày mai sáng đúng 7 giờ sơ sẽ đến đúng 7 giờ sáng sơ đến và dẫn theo một sơ nữa sơ Vân sơ này thấy hiền, trẻ lắm chiều chíp bà Phước 4 năm ở Việt Nam sơ cũng thuộc thành phố Phương Tây Việt Nam sơ cũng thuộc thành phần ưu tú cho nên được gửi qua Philippines học Anh Văn 3 năm chương trình học Anh Văn xong thì được gửi qua y chương trình học tiếng y là 3 năm và sau 3 năm sẽ làm việc cho tòa thánh luôn đại diện cho những giáo sĩ Việt Nam làm việc cho tòa thánh ở đây xin cho tôi trở lại diễn tiến một chút ngày đầu tiên mà tôi và sơ Ti gặp nhau khi sơ về tôi có đưa tất cả tài liệu của tôi gần những cuốn sách tôi viết về cha Diệp V khi về sơ Ti đưa cho 2 sơ Việt Nam ở nhà xem 2 sơ này xem xong thì xúc động họ cảm thấy đây là những tài liệu quan trọng, đây là sự chờ đợi của họ vì họ là những người sẽ lâu một phần nào đầu tiên về việc tìm hồ sơ cho việc phong thánh khi các sơ Việt Nam đọc tài liệu mà sơ Ti mang về các sơ rất mừng và mong muốn gặp tôi cho nên khi 2 sơ gặp tôi các sơ rất vui và xem tôi như người thân người trong gia đình và các sơ dắt tôi đi dự lễ hôm đó là thứ 4 ngày DGH Dân Thánh lễ và gặp gỡ khách hành hương sau khi đi lễ xong sơ Vân đi học sinh ngữ còn sơ Ti thì 9 giờ mới đi làm cho nên sơ dắt tôi đến nơi chỗ nào mà thuận tiện nhất để tôi được 1 trong 3 điều mơ ước là hôn tay Đức Thánh cha chỗ nào, cửa nào người ta cũng phải có vé mới vào được còn sơ cứ đến là cảnh sát hay trật tự đều mở cửa sơ dắt tôi vào như 1 người thân như cha mẹ của sơ đến thăm tức là cổng nào, cửa nào sơ dắt tôi vô cũng được cho đến gần nơi tận cùng nơi mà DGH sẽ đứng nói chuyện tức là trước tôi chỉ 1 giải hồng y Đức cha và các cha già 10 hàng ghế và bề ngang từ 3 40 hàng ghế thì tôi đứng ở hàng ghế sau chóc và sau lưng tôi là 1 hàng rào tức là không ai được đứng ở đó hết vì nó sát hàng rào nhưng sau này cũng có vài chục người đứng ở đó như tôi mà chính những hàng sau lưng này mới là quan trọng khi DGH đi vào công trường tôi được sơ ti đưa đến đó khoảng 9 giờ là giờ người ta thông báo phái đoàn nào có mặt không thể tưởng tượng cả ngàn phái đoàn, cả tiếng đồng hồ thông báo mà chưa hết nội nước Mỹ không thì có biết bao nhiêu phái đoàn tức là khi đứng sát hàng rào thì cầm bản tên dơ lên cầm cờ dơ lên là ó ông sồn rồi kế đến các đoàn khác và cứ như vậy hầu như có tên khắp thế giới cho đến 10 giờ thì xe Đức Thánh cha xuất hiện xe chạy chậm vòng vòng trong công trường những người nào đứng sát hàng rào thì mới chồng ra và hôn tay DGH được trong khi xe DGH chạy từ từ tôi may mắn được sơ sắp đứng sát hàng rào khi xe giáo hoàng đến gần tôi còn chừng vài chục thước nhưng tôi lại đứng lại sau lưng có một ông cha già tôi thấy tội quá tôi mới nhường chỗ đứng cho ông và tôi đứng ra phía sau ông mừng vui không thể tưởng tượng được có lẽ suốt đời sống của ông và cho đến tình tuổi này chỉ còn ước muốn được hôn tay Đức Thánh cha như tôi mà thôi khi xe giáo hoàng đi tới ông cha già chỉ cần chọn ra là được hôn tay còn tôi vì đứng phía sau nên tôi chỉ sợ được tay Đức Thánh cha thôi nhưng tôi cũng mãn nguyện lắm rồi buổi lễ xong sơ ti đến và dắt tôi về khách sạn cho tôi ăn một bữa cơm do sơ nấu sơ bảo bây giờ sơ về làm việc chương trình chiều nay cho tôi là 3 giờ sơ đến đón và dắt tôi tham quan một số tháng cảnh của nước tôi ăn cơm xong và nghỉ nơi khoảng 2 giờ 45 phút thì tôi xuống đã có sơ đến đón rồi sơ dắt tôi đi rất nhiều chỗ những nơi quan trọng của nước Ý sơ đều đưa tôi đến trên đường đi sơ chăm sóc cho tôi như cha con sơ nắm tay tôi khi qua lộ sơ nắm tay tôi khi người ta quá đông sơ che chở cho tôi tất cả rồi tới khoảng gần 6 giờ chiều sơ dắt tôi vô tiện ăn tàu vì sợ tôi là người Á Đông không ăn độ Tây được sơ kêu cho tôi một món hot hot và 2 tô cơm mỗi tô chừng 2 chén đang ăn nửa chừng tôi hỏi sơ thưa sơ, gia đình, anh em sơ có đông không? sơ nói có tới 11 anh em sơ là con út ba của sơ già lắm 82 tuổi má sơ bây giờ 80 bệnh rất nặng chắc chắn là không khỏi và bây giờ đi hết nổi rồi sơ nói tới đó sơ khóc rồi từ đó đến sau sơ nói sơ no sơ không ăn nữa chắc sơ chuẩn bị phần ăn đó cho tôi để tôi có đủ sức chịu đựng 4 ngày tuyệt thực tôi cũng ráng ăn hết mà trong đời tôi chưa có bữa ăn nào mà tôi ăn ngon như vậy ăn cơm xong nhìn sơ tôi thấy sơ buồn quá không hiểu sao tôi lại hỏi sơ mà không hề suy nghĩ thôi bây giờ sơ coi tôi như ba được không sơ quá mừng sơ nắm tay tôi sơ kêu Daddy sơ nói con con gái của ba và từ đó sơ kêu tôi bằng Daddy luôn cơm nước xong không bao lâu tôi và sơ dự thêm một lễ chiều nữa khoảng 6 giờ như vậy là hai cha con sáng lễ, chiều lễ thời gian qua nhanh mới đó mà đã 7 giờ tối chương trình kế tiếp là sơ dắt tôi đi xem những gì quan trọng trong tòa thánh vì sao sơ không dắt tôi đi buổi trưa buổi trưa đông người quá tôi không xem được bao nhiêu mà thời gian thì có hạn chỉ có 2 tiếng thôi khi chúng tôi vào tòa thánh thì tất cả phòng ốc bên trong đều đóng cửa nhưng mà sơ đi đến chỗ nào mà sơ muốn vào thì người ta mở cửa đền thánh Phaero lăng mộ các thánh V hết chỗ này rồi đến chỗ khác nghĩa là đi xem hết các chỗ quan trọng trong tòa nhiều nơi ít ai đến được, không ai đến được sơ nói thì người ta cũng mở cửa cho tôi vào xem và cứ như vậy cho đến 9 giờ tối thì chúng tôi phải trở về khách sạn vì chúng tôi có hẹn với 1 sơ nữa tôi rất vui khi được gặp sơ yến do sơ vân mời dắt đến sơ yến rất đẹp khi mà gặp sơ này tôi nhớ bài hát mà hồi nhỏ tôi trong hội đạo binh con đức mẹ đã tình hát kỳ ba nào đang tiến lên như rạng đông đẹp như mặt trăng rực rỡ như mặt trời sơ yến giống như vậy đẹp như mặt trăng mà rực rỡ như mặt trời sơ yến là 1 con chim én mà thật ra là mùa xuân đêm nắng ấm cho ta còn sơ vân chẳng khác nào 1 áng mây lúc nào cũng dịu mát sốc khi chào hỏi xong cả 4 chúng tôi vào phòng khách nói chuyện các sơ mới hỏi rôi rằng lý do nào mà bác đến đây tôi kể lại từ đầu những lý do mà tôi đã kể cho sơ ti ở ngày đầu tiên mới gặp tôi cố tình kể lại với các sơ Việt Nam để các sơ Việt Nam kể lại cho sơ ti là người miếng điện thì làm sao mà hiểu được với mớ tiếng Anh của tôi và tôi bắt đầu kể lại thưa quý sơ chắc quý sơ cũng biết rằng đất nước ta bây giờ đã có 117 vi thánh và trong 117 vi thánh này không có phái đoàn nào không có một ông cha nào không có một vị nào tổ chức để mà gom đơn hay là làm cáo thỉnh viên hay là làm gì gì đó tất cả đều do tòa thánh chủ động cha xét hoàn thành mọi việc mà chúng ta đã có 117 vi thánh thế nhưng tại sao bây giờ báo chí hay bất cứ cái gì cũng nói về việc phong thánh cho cha trương Bửu Diệp có khi còn dùng cả internet nữa phong thánh mà vô internet sin các sơ nói rằng các sơ biết chớ các sơ cũng đau buồn về việc này cho nên khi các sơ đọc những tài liệu mà sơ ti mang về các sơ vui mừng để ra gặp tôi và giờ đây chỉ có hồ sơ của tôi hy vọng đáp ứng được một phần nào yêu cầu của tòa thánh để mà bước qua một bước sơ đẳng về thánh tử đạo mà thôi tất cả hồ sơ theo các sơ biết ngoài những hồ sơ nạp vào tòa thánh kín đáo thì sơ không biết mà trên báo chí bên ngoài chưa có một hồ sơ nào đủ những điều kiện cần thiết để mà cứu xét chỉ mà cứu xét thôi mọi việc còn lâu lắm hiện nay các sơ cho biết chưa có một tin tức nào hay một tài liệu hoặc một thông tin nào bên ngoài đủ điều kiện để mà tra dịch được cứu xét cho nên khi mà thấy hồ sơ của tôi tài liệu của tôi các sơ rất mừng khi tôi trình bậy cho sơ Vân và sơ Yến lý do tại sao tôi đến đây tôi yêu cầu hai sơ thông dịch lại cho sơ ti biết các sơ bắt đầu dịch lại thì sơ ti đứng lên sơ cười ông nói gì ngày hôm qua gì gì đó tôi hiểu hết tôi không biết tôi nói thế nào mà sơ ti hiểu được rồi sơ nói khỏi cần dịch lại chính vì sơ hiểu sơ mới cảm mến tôi chính vì sơ hiểu sơ mới lo cho tôi từ hôm qua cho tới hôm nay vì hiểu được sự có mặt của tôi và là người có lòng như vậy sơ mới dứt khoát giúp tôi sơ Vân và sơ Yến tiếp tục sơ nói rằng hồ sơ của bác chúng cháu sẽ đem đọc cho tòa thánh phòng văn thư tòa thánh bác không cần gặp ai nữa những hồ sơ khác thì nhớ đừng gặp bác không cần gặp ai nữa những hồ sơ khác thì nhớ đừng gặp bác không cần gặp ai nữa những hồ sơ khác thì người ta có thể gửi biêu điện hay là bằng cách nào nói đến còn chính hồ sơ này chính tay tụi con đem vào và nếu cần sẽ có ông cha nữa để cùng chúng con nạp vào ban văn thư phòng tư liệu của tòa thánh về vấn đề phong thánh chuyện kể một chuyến đi ngợi khen chúa tôn vinh chúa ba ăn chay hả mình nửa đêm tôi nó dành chỗ ăn chỗ ở hay là chúng nó phi thuốc xây thuốc đầy máu mũ vừa đánh xong giải tán có thằng lại xá xá tôi xin lỗi xin lỗi nó nói cuộc sống ở đây là như vậy đó ý nó muốn nói là tôi đừng sợ nhưng dịp này tôi hỏi các sơ như vậy vấn đề phong thánh cho cha dịp đã đi đến đâu rồi thì các sơ nói rằng chưa có một hồ sơ nào đủ điều kiện cần có để mà cứu sếp để mà cứu sếp thôi ngang vì từ cứu sếp đến tòa thánh thì đói cửa còn rất lâu nghĩa là còn lâu lắm vì chưa có một tin tức hay là một tài liệu nào đủ điều kiện để mà cha dịp được cứu sếp vì vậy chưa đi đến đâu nghĩa là chưa có sự việc gì hết và nếu có đến thì các sơ và một cha Việt Nam sẽ là người đầu tiên xét duyệt và dịch thuộc những đơn từ hồ sơ đó cho đến bây giờ những gì mà báo chí hoặc internet nói về cái chết của cha Trương Bửu Dịp thì khó có cái đơn nào hồ sơ nào được chấp thuận nên, duyệt sếp chớ đừng nói gì cứu sếp nghĩa là chưa đến đâu cả Trở lại vấn đề của cha Việt Tôi xin nói Hội thánh đã bật đèn xanh từ năm 2011 điều đó đúng bây giờ đối với chúng ta là thời gian sưu tập tài liệu tìm hiểu mọi sự việc liên quan đến cái chết tử đạo của ngài tìm hiểu hoặc gặp gỡ các nhân chính đã hiểu biết về ngài một cách chính xác và trung thực thứ hai là tìm hiểu những tài liệu lịch sử nói về ngài mà có quá nhiều sai trái thậm chí có những tài liệu có âm mưu chống phá việc cứu sếp phong thánh cho ngài để mà phản bác để mà chứng minh cho mọi người biết đó là những tài liệu sai trái xuyên tạc sự thật v.v. để các vị trong Tòa thánh có trách nhiệm việc xét hồ sơ rộng đường cứu sếp và thời gian không biết là bao lâu có thể là năm, mười năm có thể là hai ba chục năm chúng ta không biết trước được nếu đừng ai tham dự vào việc phong thánh cho cha Diệp để Tòa thánh lo để Tòa thánh làm như đã từng làm cách đây mấy chục năm hay cả trăm năm đương nhiên cha Diệp sẽ được cứu sếp và hy vọng sẽ được phong thánh mà thôi vì tất cả những diễn biến lịch sử về giáo sử của Việt Nam hay cả thế giới Tòa thánh đều ghi biết Tòa thánh biết cha Diệp chết thế nào chết ở đâu từ lâu nay có những tin tức báo chí hay những người có ý đồ xấu sen vào tôi thấy nó quá sai quá trật hoàn toàn không đúng sự thật cho nên tôi mới đem sự thật đem công lý đến chớ thật ra chúng ta đừng nên sen vào chuyện này vì Tòa thánh biết tất cả cái chết của cha Diệp là cái chết tử vì đạo chứ không phải chết vì tranh giành ruộng đất không phải chết vì thân pháp cũng không phải chết vì hai thằng nhật nào cả lại có một số dư luận báo chí bên ngoài cũng như trên internet thì một hay là cha Diệp chết bị người nhật chết mà cái phu điệu, hình ảnh nổi mà cha bị chết đó là thằng nhật như là một kiếm sĩ giờ kiếm lên cao rồi chém cha lại có chai rượu lăn lóc trời ơi tôi thấy cái đó là phỉ bán nhục mà cha chớ đâu phải tạc tượng nổi để mà ca ngợi cha đâu làm sao người chết cha mà không còn bình tĩnh phải uống rượu để chết cha đây là trong chương trình bài xích tôn giáo đã được sắp đặt trước thật là một điều đáng tiếc hoàn toàn sai sự thật thưa quý vị tôi xin tiếp tục câu chuyện còn lỡ vỡ khi gặp bà Sơ thì có Sơ hỏi rằng chúng con nghe Sơ Ti tức là Sơ Bề trên nói bác tính tuyệt thực 4 ngày mục đích là để gây lên tiếng vang để bác được chính thức trao những văn thư này cho tòa thánh cũng như bác muốn được hôn tay Đức thành cha bây giờ hai điều kiện của bác đã được chẳng hạn bác mong muốn những hồ sơ này đến thư khố của tòa thánh thì bây giờ những văn thư của bác tụi con sẽ Đức thân mà trao nạp còn vấn đề hôn tay giáo hoàng thì bác đã được Sơ Ti sắp xếp cho bác hồi sáng nay rồi thì vấn đề tuyệt thực bác có nên tiếp tục không tôi nói rằng hồi bác đi bác nghĩ tuyệt thực trước tiên để có tiếng vang để hồ sơ của bác đến được tòa thánh và may mắn nữa là được hôn tay giáo hoàng ngoài ra báo chí cũng sẽ biết đến sẽ đăng tải bài viết của bác về cha Việt chết cũng như bác có kể rõ về cuộc tử đạo của các nữ tu xứ đạo Cà Mau gồm có 4 dị phước và 2 nữ tu bị giết nữa nó đại sự lắm chớ không phải đơn giản bây giờ hai điều trên bác đã được thì bác cần phải tuyệt thực các sơ hỏi tại sao tôi nói rằng mình xin một cái ơn gì đó con khi mà mình được rồi mình phải ăn chay hảm mình, đền tội để tạ ơn hai vấn đề mà bác mong muốn đã được rồi thì bác cần phải tuyệt thực thêm 4 ngày nữa thứ nhất là để đền tại những gì mà chúa cho qua lời cầu sinh của cha Việt cũng như những mong muốn của bác đã được khi mà tôi nói như vậy sơ Vân và sơ Yến buồn lắm vì các sơ nghĩ rằng khi tôi đã đạt được những mong muốn thì vấn đề tuyệt thực tôi sẽ dẹp nhưng mà tôi lại quyết định phải thực hiện cho bằng được cho nên sơ Yến từ đầu đến giờ sơ chỉ lắng nghe thôi nhưng mà bây giờ sơ lên tiếng sơ nói bác đã nhận sơ Ti làm con rồi giờ 2 con này bác nhận làm con được không? cho con kêu bác bằng ba được không? tôi thầm nghĩ khi không mình qua đây mình bơ vơ giờ đã có 1 sơ nhận làm cha giờ đây lại thêm 2 sơ nữa tôi quá mừng tôi nói có cái gì mà bác ao ước được hơn qua đây đi bơ vơ giờ có 3 người con gái lại nhận mình làm ba bác tin chấp nhận sơ Ti đã quen viết với ba từ hôm qua đến giờ ba gọi sơ Ti là con cả sơ Vân ở giữa thì là con gái giữa còn sơ Yến mới gặp thì ba gọi là con gái út tôi nói như vậy xong thì sơ Yến nói tiếp sao hay quá vậy ba gọi con là con gái út giờ con gái út nói là ba phải nghe phải không tôi nói ừ con gái út mà nói gì ba phải nghe chứ sơ Yến nói tiếp vậy ba nói ba tuyệt thực 4 ngày rồi về đi Alaska đánh cá ba già như vậy làm sao sức khỏe ba chịu nổi chú cho ba sức khỏe là để phụng sự gia đình phụng sự xã hội chớ ba tuyệt thực như vậy đồng ý là ba ăn năng đền tội hay là ba đền ơn chú cho ba được ước nguyện nhưng con thấy không có đẹp lòng chú đâu thôi bây giờ ba tuyệt thực 2 ngày thôi thôi giờ điều đình rốt cuộc là ba nghe bác tin chấp nhận thôi giờ điều đình rốt cuộc là ba ngày sau khi mọi người đồng ý là ba ngày sơ ti lên tiếng những người qua đây mà muốn được ân toàn xá hoặc đại xá thì ăn chay rước lễ và xưng tội nhưng mà khó có người nào được lắm vì người ta đến đây hầu hết là đi chơi thì làm sao ăn chay được du lịch mà làm sao ăn chay và còn phải xưng tội nữa nhưng ba đã ăn chay đã rước lễ hàng ngày thôi thì ngày mơ tụi con sắp đặt cho một ông cha ra giải tội cho ba cho ba được ân toàn xá tôi nghe vậy cũng mừng lắm nhưng mà tôi sợ lỡ vừa ngồi xuống tuyệt thực chưa được bao lâu ông cha kêu dẹp về hay là gì gì đó không được tôi phải làm sao đây nên tôi nói rằng nếu các con lo cho ba việc đó thì để sang ngày thứ ba nghĩa là ba tuyệt thực được 2 ngày rồi thì lúc đó con cho cha nào gặp ba cũng được sắp xếp như vậy sáng sớm hôm đó đúng 7 giờ các sơ dắt tôi đi lễ lễ xong Sơ Ti bận việc nên về sớm còn Sơ Vân và Sơ Yến đưa tôi ra nơi tuyệt thức mà các sơ đã sắp đặt trước để được an toàn cho tôi các sơ giữ tất cả giấy tờ của tôi 50 đồng tôi đang có cái passport, laptop v.v tôi chỉ giữ lại 3 bức tranh với sơ đưa cho tôi một cái mình để tối tôi đắp và 3 bộ độ mà tôi đã đem theo khi tới trước chỗ tôi tuyệt thực Sơ Ti nói đó là phòng báo chí của Tòa Thánh đến nơi tôi dòng tới dòng luôn có 6, 7 ông ngồi đó cũng giống như ăn mày 2 sơ chỉ cho tôi ngồi giữa tôi ngồi xuống đó rồi Sơ Yến tới giờ đi học Sơ nói hồi nãy giờ theo ba hơi lâu con trễ giờ đi học rồi và Sơ Yến cầm dơ cho tôi một cái túi nói con đã thức 3 giờ sáng để mà nấu cho ba ăn buổi cơm này giờ ba phải ăn hết đi hết đi, con còn đã thức từ 3 giờ sáng lận đây không có nồi cơm điện không có gì hết cơm nấu nồi thường với con có làm cho ba mấy món ba ăn ráng ăn cho hết vô ráng vô để ba có đủ sức chịu đựng trong 3 ngày nghe ba Sơ nói mà Sơ muốn khóc rồi Sơ đi tánh tôi cũng ngang tạng lắm không bao giờ tôi quyết định cái gì mà ai thay đổi được cho nên tôi nghĩ rằng tôi sẽ không ăn trong lúc tôi tuyệt thức đến hết giờ tuyệt thức dầu cơm có thiêu có hư gì tôi cũng sẽ ăn vì con gái mình đã thức 3 giờ khuya nấu cho mình thì làm sao mình bỏ được cho nên tôi nhận lấy mà tôi không ăn tôi cất trên chỗ mấy bức tranh mà tôi còn để dưới đất, chớ chưa dựng lên khi các con gái tôi đi hết tôi ngồi đó giống như mấy ông ăn mày kia ông nào ông nấy cỡ gần 100, 150 kg mà tuổi thì chừng 20 đến 40 mà thôi ông nào cũng trẻ trung như vậy mà tướng tá, mặt mày trông có vẻ hung dữ họ ăn mày mà sứng lắm quý vị ơi họ để con chó giả đàn trước ông thì để 2, 3 con gấu giả con gấu nhồi bong đồ con nít chơi ông thì để cái nón rồi ngồi liêm diêm ngủ ai bỏ cho tiền bao nhiêu thì bỏ khi nào nhiều thì lấy cất lúc đầu chưa ai cho tiền thì mấy ông để 2, 3 đồng đó làm chim mồi hay cả giấy 2 đồng tôi ngồi xuống đó hình như giống ăn mày làm sao mà có lẽ giống thật cũng có cái gói đồ để đó rồi 2, 3 cái nắp hộp nắp hộp đó tôi để các giấy tờ để tôi phân phát vì trước khi đi tôi có nhờ sơ ti dịch ra tiếng Anh khoảng 100 tờ tiếng Pháp khoảng 100 tờ về các bài sơ lược cuộc tử đạo của các nữ tu của cha V, V để trước mặt tôi người qua kể lại giấy tờ tôi chưa phát trình mà họ cứ rãi 1, 2 đồng xuống không bao lâu mà số tiền đã lên mười mấy đồng vậy thì mấy thằng kia nó dòm nó thấy tôi cũng như chi phần gạo phần cơm của nó nó dòm với cặp mắt khó chịu lắm nhưng rất may là xung quanh đây có cảnh sát dày đặc chứ không có cảnh sát thì chúng nó cũng thịt tôi rồi tôi ngồi như vậy ngồi khá lâu thì có phái đoạn trong tòa thánh đem thức ăn trưa ra thật là sung sướng lắm quý vị ơi mấy ông ăn mậy ở đây một ngày được ăn 3 cữ sáng 1 cữ, trưa 1 cữ, chiều 1 cữ đồ ăn thì phủ phê muốn lấy bao nhiêu cứ lấy khi họ phát phần ăn tới tôi tôi không lấy, không lấy thức ăn mà tôi lại đưa các bản sơ lược cuộc khổ nạn của các nữ tu cũng như các cha sứ đạo Cà Mau cho họ xem mấy vị đó đọc họ đọc họ hiểu họ có vẻ mừng, xúc động họ ngạc nhiên sau khi họ đọc rồi tôi mới thưa phần ăn này nhờ quý vị đưa cho người kế bên tôi đến đây không phải ăn xin tôi đến đây để mà ăn chay cầu nguyện và số tiền mà tôi thu được đó xin quý vị cứ lấy và chia cho mấy người kia tôi nói như vậy thì mấy người phát cơm mới lấy hết số tiền của tôi đi chia cho các ông ăn xin ngồi đó kể cả phần ăn của tôi đều chia cho họ hết tôi không có tiền tôi không có tiền kể cả phần ăn của tôi đều chia cho họ hết và từ đó chúng nó thiện cảm với tôi vô cùng và lâu lâu chúng lại lấy tiền của tôi và chia cho nhau Xóc hôm ngày tuyệt thực thứ nhất buổi chiều Sơ Ti có ra Sơ rất cẩn thận Sơ đem ra các bản sao giấy tờ của tôi như giấy passport, giấy vẽ máy bay v.v Sơ đưa cho mấy ông ăn xin đó xem và nói ông này đã đưa hết tiền bạc cho tôi rồi bây giờ trong mình ông này không có gì hết Sơ sợ mấy ông đó tưởng tôi có tiền nhiều lắm tiền mà còn chê còn cho nó Sơ sợ chúng nó sẽ cướp dịch tôi vào buổi tối nên Sơ mới trình bậy với chúng nó như vậy tối bữa đầu tiên tôi chỉ có mấy bức tranh thôi không lẽ lấy mấy bức tranh lót nằm ngủ không lẽ lấy mấy bức tranh lót nằm ngủ không lẽ lấy mấy bức tranh lót nằm ngủ tôi đang nghỉ và lo như vậy thì tụi nó lấy thùng cát tông cho tôi thật nhiều thằng nào cũng chia cho tôi một cái thành ra một mình tôi tới năm sáu cái chồng lên ngủ các sơ cũng có cho tôi mềm nhưng một cái thì đâu đủ ấm tụi nó lấy cả bao rác đưa cho tôi thằng đưa cái jacket thằng đưa tôi cái quần và tôi mặc bốn năm lớp thật dày trùm lên ngủ với tụi nó cuộc sống ở đây thật là kinh khủng nửa đêm tôi nó dành chỗ ăn chỗ ở hay là chúng nó phi thuốc xây thuốc đánh lộn nhau đầy máu mũ vừa đánh xong giải tán có thằng lại xá xá tôi xin lỗi nó nói cuộc sống ở đây là như vậy đó ý nó muốn nói là tôi đừng sợ khu này là khu ba lan chiếm ở có 10 người bây giờ đi phép hết 3 rồi còn lại 7 thằng rồi mấy ngày nữa mấy thằng đó trở lại thì mấy thằng khác lại về tức là nó có giấy phép qua đây đi du lịch 6 tháng nhưng mà qua đây đi ăn mày đâu có đi du lịch gì cứ ngồi đây rồi về đổi giấy khác rồi qua khu này là khu ba lan tối thì ngủ 20 thằng nhưng ban ngày còn có 10 thằng về hết 3 còn 7 cộng với tôi là 8 cứ như vậy tôi ở cho đến ngày hôm sau nghĩa là qua ngày thứ 2 buổi trưa có một ông cha ra do con gái của tôi là Sơ Ti giác tới cha gặp tôi cha mừng lầm tôi cũng mừng nữa và cha nói liền hồi chiều con đi mua giày con thấy bác để hình cha dịp với cái bản thỉnh nguyện thư của con con mừng quá con đọc con tính gặp bác liền mà con sợ tiện dạy đóng cửa con qua đây 4 năm mới đủ tiền mua đôi giày giờ mới vừa mua xong thì được Sơ Ti kêu lại nhà có chuyện khi đến nhà Sơ Ti nói về bác và đưa cho con cuốn sách bác viết nãy giờ con đọc và nghiên cứu con mừng quá giờ con theo Sơ Ti ra thăm bác cha Tuấn ra nói chuyện với tôi một hồi lâu hết việc này rồi đến việc khác đột nhiên cha Tuấn nói hồi nãy con nghe các Sơ nhận bác làm ba rồi bác cho con kêu bác bằng ba được không tôi cười và nói không được đâu cha nhận con làm cha thì không có ít lợi gì cho con đâu con còn lỗ thêm nữa cha hỏi sao lỗ tôi mới nói mấy cha mẹ mà có con đi tu mới có 20 mấy tuổi đã làm cha rồi cha mẹ đâu còn kêu con nữa kể cả ông đội kể cả người ngoại cũng kêu là cha rồi cha làm cha chính 10 năm rồi cha nhận con làm cha con cũng kêu cha bằng cha thì có lợi gì cho con đâu thôi con không nhận đâu cha cười cha nói nhiều khi đàn ông cũng lỗ tôi cười và cha nói thêm xin làm con mà cũng không được từ khi tôi dựng các bức tranh lên thì số tiền người ta cho tăng lên gấp đôi khi gió mà thổi các bức tranh ngã xuống thì mấy thằng đó lại dựng lên bức tranh nào cũng vậy vừa ngã là có người lại dựng lên khi thấy đám đông gần tơi thì nó lại xá xá hình cha dịp người ta lấy những tờ giấy thỉnh nguyện thư của tôi những bài tôi viết về cha dịp hay là cuộc tử đạo rất nhiều nhưng mà không có ý nghĩa nữa bởi vì họ tưởng mấy đứa đó làm tiền nhiều khi đưa thì họ lấy mà lấy thì chưa chắc họ đọc lấy từ thâm tâm của họ lấy thì mới quan trọng họ mới đọc mà thôi chứ còn lấy như trao đổi thì không có ý nghĩa gì nữa có một hai ông Tây già sau khi họ đọc rồi, cảm động móc trong túi ra 2, 3 tờ giấy 20 chục đưa cho tôi tôi khoát tay có ý là tôi không phải xin tiền ý họ nói không phải là họ cho tôi mà là họ muốn đóng góp cho việc làm của tôi nhưng tôi vẫn từ chối không nhận vì biết nhận tiền thi sẽ sai ý nghĩa việc làm của tôi và còn thêm xin chuyện với mấy ông ăn xin này có mấy người Việt thật là đặc biệt có cặp vợ chồng đó rất trẻ chồng là người Anh vợ là người Việt, tiếng nói giọng Hà Nội chắc cô này cũng là con cháu của cán bộ Hà Nội đi du học cô lại kể cho tôi nghe con nghe cha Việt từ lâu thì ra hôm nay gặp bác để hình cha Việt con mừng quá con lại liền con qua đây du học trên 10 năm rồi sau khi học xong con ở đây làm việc luôn và gặp chồng con cô chỉ ông chồng Mỹ cũng đẹp trai lắm vợ chồng ở với nhau mấy năm đầu chúng con ngừa thai nhưng mà 2 năm nay cuộc sống chúng con ổn định chúng con lại muốn có con mà không được con nghe cha Việt linh thiên nhờ bác cầu nguyện cho tụi con cô nói xong cô lấy trong bóp ra rất nhiều trợ giấy 20 tôi nghĩ cũng là 2, 300 gì đó tôi nói với cô tôi không nhận tiền cô về cho nhà thờ hay nơi nào cũng được bất cứ nơi nào để làm việc bác ái việc từ thiên và cô nghĩ đến cha Việt xin cha Việt cầu xin cùng chúa cho vợ chồng cô tôi chắc chắn là cô sẽ được như ý cô rất vui khi nghe tôi khuyên như vậy ngày tuyệt thực thứ 2 đã qua và hiện đang tiếp tục ngày thứ 3 nghĩ là tôi sẽ tuyệt thực tới chiều thứ 7 tôi có hứa với các sơ khi nào các sơ ra trước thì tôi mới về giữa trưa ngày thứ 7 nó đói lắm quý vị ơi ngày đầu với ngày thứ 2 qua ngày thứ 3 khi mà mình không ăn không uống thì nó đói kinh khủng cái gì mình cũng muốn ăn hết thành ra chỉ có cách để mình quên đói là mình liêm giêm ngủ hay cố gắng ngủ để cho quên đói mà thôi tôi đang liêm giêm ngủ để mà quên đói thì cha Tuấn đến khều khều tôi tôi dựt mình thức dậy nghe cha Tuấn nói bác bác về bác ơi đã 3 ngày đủ rồi tôi nói với cha Tuấn chừng nào các con tôi ra trước cha Tuấn cướp lời bác nói đâu phải các con bác nói chừng nào có người ra trước thì bác về cha Tuấn phi cười mà giờ là 12h15 rồi bác ơi kể là chiều rồi mình về bác nói chừng nào có người ra trước thì bác về là chiều rồi mình về rồi cha Tuấn kêu mấy thằng kia dọn mấy bức tranh của tôi lại chúng tôi gỡ các bức tranh ra và cuốn lại còn khung cát tông để lại ho họ ngủ tôi cũng trả lại họ áo jacket và quần áo mà họ đã cho tôi mượn chống lạnh và ngủ mấy đêm vừa qua tôi và cha Tuấn ra về không được bao xa chỉ một khoảng đường ngắn thôi thì tới một cái quán ăn cha Tuấn nói bây giờ bác ăn cái gì đó hết tuyệt thực rồi phải ăn, ăn là trên hết bác nói, đã nhìn đói lâu bao tử mình chắc còn yếu lắm bây giờ cha mua cho con cái bánh giống như cái bánh bông lan có chút cà phê cũng được với một ly sữa là được rồi cha mua cho tôi một ly sữa cối và một cái bánh giống như bánh bông lan mềm mềm tôi ăn và uống ly sữa đó chuyện kể một chuyến đi ngợi khen chúa tôn vinh chúa bốn ân tình khó quên phần tôi tôi coi sơ không khác nào con gái ruột và tới lúc mà tôi lên máy bay bay về Vancouver Canada hình ảnh sơ ti không lúc nào phai mờ trong tâm trí tôi cha Tuấn lại dắt tôi ra một công viên có mấy cái băng ngồi thoải mái cha nói với tôi 3 giờ sơ ti sẽ ra lo chỗ ngủ cho tôi đúng 3 giờ sơ ti đến sơ trả lại cho tôi cái lạp tọp, các giấy tờ tùy thân cũng như 50 đồng mà sơ đã trất dùng sơ bảo bây giờ mình đi kiếm chỗ ngủ tôi đinh ninh rằng sơ ti và cha Tuấn Hùng tiện lại mướn cho tôi chỗ ngủ 65 đồng như ngày tôi mới đến nhưng không sơ lại dắt tôi vào đền thánh băng ngang đền thánh qua cửa hông đền thánh tất cả các cửa đều đóng hết nhưng mà sơ đi tới đâu thì người lính gác đều mở cho sơ đi qua đền thánh rồi mới băng qua lộ đến một lâu đại 3 tầng ngôi nhà cũng cổ kính như tòa thánh mà lớn lắm 3 tầng sơ dắt tôi vô một phòng làm việc tôi và cha Tuấn đứng chờ sơ vô sơ nói chuyện rất lâu chừng gần 20 phút sơ giải thích thế nào không biết người ta đưa cho tôi cái chìa khóa với số phòng sơ dắt chúng tôi ra ngoài tới cửa chánh của tòa nhà rồi lên tầng lầu thứ 3 khi lên lầu cha Tuấn nói với tôi bác là thượng khách của tòa thánh mới được ngủ những phòng như thế này tầng trệt là cho khách bình thường thân nhân gia đình các cha làm việc ở đây hay là các người có công việc gì đến tòa thánh mà không có chỗ ngủ phòng thượng khách là để cho quý khách của tòa thánh bác được ở không biết sao mà sơ ti xin được cho bác khi đến phòng mà tôi được ở tôi ngạc nhiên vô cùng nếu phòng tôi ngủ 2 đêm đầu tiên đáng giá 1 thì phòng này đáng giá 10 đến 100 tôi không cần như vậy đâu chỉ một cái sofa là tôi ngửa được rồi ngày mai tôi về nhưng mà con mình lo cho mình như vậy mình cảm ơn và cảm động vô cùng lo phòng ngủ xong tôi và cha Tuấn ở lại sơ ti bận việc sơ về một chút và sẽ trở lại lúc 7h với sở vân và sơ yến để dẫn tôi đi lễ khi sơ về còn lại cha Tuấn với tôi cha Tuấn nói hồi nãy bác ăn chút ít rồi bao tử nó cũng quen rồi giờ bác đi với con để con dắt bác ăn tôi không muốn làm tốn tiền cha nên tôi nói các sơ nói cha đến để ngội tòa giải tội cho con mà sao bây giờ lại dắt con đi ăn chuyện đó còn lâu con còn ở với bác lâu tới chừng nào sơ ti ra gặp bác rồi con bàn giao lại bây giờ mình ra ngoài ăn cái đã vấn đề xưng tội về mình sẽ tính sau và cha phải để dành biết bao lâu mới mua được bây giờ vào restaurant thì hao tốn lắm ở đây họ đập đổ lắm cho nên tôi nói với cha cái tiệm mình vừa mới đi qua nó có bán pizza cha với con mua một cái thôi mỗi người ăn nửa cái là đủ rồi cha mua một pizza mà tới 9 đồng mấy hai chai nước mà cũng tới 9 đồng mấy nếu đổi ra tiền Canada cũng gần 40 đồng của cha rồi ăn xong chúng tôi trở về phòng ngủ tôi xin cha ngồi tòa giải tội cho tôi để tôi được trọn vẹn cha tốn mới mở cặp ra lấy dây băng mang vào lần đầu tiên tôi mới biết như vậy hai cha con đang ngồi với nhau tôi vội quỳ xuống cha không chịu cha nói cha ngồi con cũng ngồi thôi con xếp mình rồi xưng tội ăn năng tội và cha sẽ ban phép giải tội cho lần đầu tiên trong đời tôi xưng tội rất lâu vì trong mấy ngày trước đó tôi có quá nhiều thị giờ để mà xếp mình thật kỹ phần cha giải tội cha giảng dạy rất lâu cha nói rất hay khuyên nhũ rất giỏi tôi quá xúc động và tôi bật khóc việc đền tội cha nói con không làm bây giờ con chỉ đọc kinh ăn năng tội sau khi cha giải tội còn việc đền tội con làm tôi nhớ rồi không nói ra đây được sau khi xong việc xưng tội tôi nghĩ một chút thì Sơ Ti tới bây giờ thì tôi biết thời gian mà Sơ Ti nói bận việc là Sơ về nhà làm món ăn cho tôi Sơ bưng lại tôi nói bây giờ ba mới ăn với cha Tuấn còn no lát nữa ba và con dự lễ chiều xong tối ba ăn cũng được cha Tuấn ở lại chơi với chúng tôi gần 7 giờ tối chúng tôi sắp đi lễ cha Tuấn từ giã ra về tôi và các Sơ dự lễ chiều xong trở về Sơ Ti bảo bất cứ ba gọi điện thoại về thăm gia đình hay điện thoại về chỗ nào cũng được hết ba xuống thơ ký ba cho số điện thoại rồi họ sẽ liên lạc cho ba nói chuyện ba cần cái gì cũng được hay là muốn ăn uống gì cũng khỏi trả tiền vì ở phòng này được hưởng quy chế đặc biệt khi ba ngủ ba khỏi lo dở dất sáng có người đánh thức ba dậy về về Sơ dặn dò hết việc này rồi đến việc khác mà mãi gần 10 giờ Sơ mới ra về đây là đêm sau cùng tôi ở Roma tôi đi ngủ và sáng có điện thoại báo thức tôi thu xếp tất cả đồ đạc kiểm soát lại thật kỹ và đi trả phòng coi như xong tôi xuống tới nhà nguyện thì có Sơ Ti chờ sẵn hai cha con vào dự lễ sáng từ đây về sau thì Sơ cứ kêu tôi bằng Daddy tôi gọi lại là con gái cưng kêu bằng tiếng Việt mà Sơ cũng hiểu lễ xong Sơ gọi taxi để đi ra ga xe lửa Sơ vào mua vé tôi còn 50 đồng đòi trả cho Sơ Sơ không cho và nói cái này để đi đường trong lúc chờ đợi bên ngoài trời chuyển mưa buồn lắm những ngày tôi sống ở đây không khác nào thiên đẳng từ hỏa mục không biết mình sống thế nào giờ mình được người lo chỗ ăn chỗ ở rồi được những đứa con gọi là cha thời gian chờ đợi tiễn đưa cuộc tiễn đưa nào cũng buồn lắm mình quen các Sơ 7 ngày tình cảm như là cha con trong 7 ngày dù nó ngắn đến đâu đi nữa nhưng mà mình sống từng giờ từng phút dù có kéo dài cả thế kỷ cũng không đánh đổi được nghĩ đến giờ phút chia tay lòng tôi quá buồn tôi sực nhớ tới những lần mà Sơ chia tay với gia đình tôi mới hỏi Sơ con gái cưng con qua đây đã bao lâu và con về thăm nhà được mấy lần rồi với giọng nói buồn buồn Sơ đáp con ra đi đã 12 năm rồi 3 năm đầu thì con ở Phi con học Anh Văn 3 năm sau con qua Ý con học tiếng Ý là 6 năm và con làm việc ở đây 6 năm là 12 năm nhưng mà con chỉ mới về được có 2 lần từ đây về sau cứ 3 năm về 1 lần nhưng mà con mới về được 2 lần mà thôi tôi tiếp tục hỏi Sơ về lần chốt là lúc nào Sơ nói về lần chốt là 1 năm rưỡi theo dự định thì 1 năm rưỡi nửa mới về tôi nói với Sơ ba nghe con nói mẹ con bệnh nặng lắm bây giờ không thể nào qua khỏi mà con còn 1 năm rưỡi nữa mới tới lúc con định về vậy có khi nào con định về sớm hơn không khi nói tới đây Sơ ngừng rất lâu nước mắt Sơ rơi rớt bây giờ nhớ lại tôi cũng còn quá xúc động Sơ nói nếu mà con về thình linh như vậy cũng không có ý nghĩa gì có thể về là vì đưa má con ra Nghĩa Trang mà thôi Sơ nói nếu mà con về thình linh như vậy cũng có thể về là vì đưa má con ra Nghĩa Trang mà thôi và từ đó về sau Sơ cứ khóc hoài Sơ nắm tay tôi Sơ bớp bớp như thể tôi là hình ảnh của ba Sơ ông già 82 tuổi, quê mùa, mộc mạc phần tôi tôi coi Sơ không khác nào con gái ruột và tới lúc mà tôi lên máy bay, bay về Vancouver, Canada hình ảnh Sơ Ti không lúc nào phai mờ trong tâm trí tôi hành hương đình thánh THERO, VATICAN 18 đến ngày 26 tháng 5 2015 LOUIS MAUTIEN HIẾP