Home Page
cover of thu âm 2 - trưởng thành
thu âm 2 - trưởng thành

thu âm 2 - trưởng thành

Quỳnh Anh

0 followers

00:00-05:04

Nothing to say, yet

Audio hosting, extended storage and much more

AI Mastering

Transcription

The speaker reflects on the concept of growing up and what it means to be an adult. They question when exactly they became an adult and whether they truly feel mature. The process of growing up is described as a journey of overcoming obstacles and gaining experiences. The definition of adulthood varies for each person, and it is not solely determined by age or life milestones. The speaker concludes that no matter how much they grow, they will always be a child in the hearts of their parents. They find comfort and love at home, where they can be themselves. The speaker acknowledges the inevitability of facing challenges and growing older but emphasizes the importance of living life for oneself. They express gratitude to the listeners for being there and encourage them to stay optimistic and brave in facing life's difficulties. Những câu chuyện vẫn còn ở đâu đó trong không gian, những cảm xúc vẫn còn nằm nơi đáy tim, hay bất cứ điều gì chưa có dụng cảm để nói ra, thì đã có Penguin ở đây. Chúng mình tạo nên postcard vương quan nơi đáy mắt để cùng các bạn nhìn ngắm một ánh sáng, dù có thể nhỏ nhoi nhưng rất ấm áp, và biết đâu các bạn sẽ tìm ra con đường cho chính mình ở nơi ánh sáng chứa tới. Nhiều lúc mình hay nghĩ, trở thành mà mọi người nhắc tới là như thế nào nhỉ? Mình là một cô bé đang ở độ tuổi chập chững đôi mươi, một cái độ tuổi mà thỉnh thoảng sẽ lại được nghe đôi ba lời hỏi thăm, từ những người quen lâu ngày mới gặp. Chà, nhỏ này lớn vậy rồi hả? Lớn rồi thế đã có dự định gì chưa? Lớn rồi thế đã có người yêu chưa? Những câu hỏi đại loại như thế, nhỏ này cứ hay phát hiện trong những cuộc trò chuyện của mình với mọi người lắm. Những lúc nghe được câu hỏi như thế, tự nhiên mình lại giật mình. Mình thằng nghĩ là, ơ, mình lớn thật rồi hả ta? Mình thành người lớn từ bao giờ vậy? Thật kỳ lạ là tự bản thân mình thấy mình vẫn còn con nít lắm, gần hai mươi tuổi đầu mà vẫn thích gấu bông, vẫn hay xem phim hoạt hình lúc ăn cơm, vẫn thích thổi bong bóng xà phòng, vẫn đi làm mấy trò con bò với mấy nhỏ bạn cùng lớp. Những lúc ấy mình thấy bông khôn lắm, mình tự đặt câu hỏi cho bản thân, thế mà mình cứ ngỡ là tiếng lòng ấy cứ như đang hỏi tất cả mọi người vậy. Chúng mình đã thật sự là người lớn? Đã thật sự trưởng thành hay chưa? Mình từng đọc nhiều chủ đề về trưởng thành, có rất nhiều từ ngữ đao to búa lớn định nghĩa về điều ấy. Cũng có rất nhiều người giảng xét trưởng thành chỉ là lúc con người biết thả hiệp với cuộc đời, biết đối nhận sự thế, biết trả ơn những người đã giúp đỡ mình. Nhưng mình nghĩ trưởng thành là một quá trình rất dài, từ những vấp ngã đầu tiên, những rắc rỡ nhỏ cho đến những khó khăn lớn. Đó là hạt giống đầu tiên của việc trưởng thành. Khiến khi chúng ta đứng lên pha những vấp ngã, tự rút ra những kinh nghiệm cho bản thân, lột bỏ lớp da cũ và khoát lên mình lớp da mới. Và mỗi lần lột phát, chúng ta sẽ càng cứng cát, mạnh mẽ hơn, đó là khi hạt giống nảy mầm. Quả của việc trưởng thành là chúng ta tự mài dũa được những gốc cạnh của bản thân, và rồi cống hiến cho cuộc đời những giá trị tốt đẹp nhất. Nhưng mọi định nghĩa về trưởng thành đều mang nặng tính chủ khoan, vì quá trình trưởng thành của mỗi người là khác nhau. Có những đứa bé còn đang 11-12 tuổi được xem là trưởng thành vì biết phụ giúp đỡ đần cho bố mẹ. Hay các bạn tuổi đôi mươi được xem là trưởng thành vì đã có thể bắt đầu đi làm kiếm tiền để trang trải thêm cho bản thân và gia đình. Nhiều lúc, đến độ tuổi có vợ chồng, con trái, mới được xem là một cuộc mốt đánh dấu quá trình trưởng thành. Và những người khi trên đầu đã hai màu tóc rồi, họ thậm chí vẫn chỉ là những em bé trong mắt đứng sinh thành của họ. Bản thân cậu có thể thấy mình đã trưởng thành, những người phung quanh có thể thấy cậu trưởng thành. Thế nhưng mình nghĩ là, dù có lớn đến thế nào đi chăng nữa, thì mình, cậu, chúng ta, vẫn lại chỉ là những đứa trẻ to phát trong tim bố mẹ mà thôi. Có lẽ vì thế mà nơi ấy được gọi là nhà, mình không phải cố gong mình tỏ ra mạnh mẽ như lúc ở xã hội xô bồ ngoài kia. Ở nhà, mình được bé đi, được làm nũng, và luôn được yêu thương. Đôi lúc mình trộm nghĩ, hay mình cứ nhỏ bé ngãi thế này, ở cạnh bố mẹ mà chẳng phải lo về việc lớn lên nhỉ? Đúng là ai rồi cũng sẽ gợt cù trước câu nói, tôi đã dành cả tuổi thơ để ước rằng mình mau chóng lớn lên, và rồi dành cả quãng thời gian trưởng thành để mong mình có thể bé lại. Chịu thua trước thời gian và phải trải qua muôn vàng câu chuyện là điều chúng ta không thể tránh khỏi. Trong tương lai, chúng ta cũng sẽ trở thành chỗ dựa của ai đó, hoặc của chính bản thân mình, và có thể đó là lúc ta bật cười vỡ lẽ, à, thì ra cuộc sống vốn luôn thế này. Là vì chúng ta đều phải tự bước trên đôi chân của mình, sống cuộc đời của mình, và sống vì chính bản thân mình. Sau câu chuyện này, có thể có những bạn mang cảm xúc trầm lặng hơn, cũng có những bạn thấy được đồng cảm, hoặc cũng có thể các bạn rút ra được điều gì đó chăng? Dù là như thế nào đi nữa thì Penguin cũng cảm ơn các bạn vì đã ngồi lại và lắng nghe, cảm ơn vì các bạn vẫn luôn ở đây, ở nơi mà cảm nhận được mùi nắng và hơi mưa, giọng hát và tiếng cười. Penguin chúc các bạn đủ lạc quan, dũng cảm để cử gió đạp sóng, vượt mọi chông gai.

Other Creators