Home Page
cover of mượn ck
mượn ck

mượn ck

Ngoc Nguyen

0 followers

00:00-04:25

Nothing to say, yet

0
Plays
0
Shares

Audio hosting, extended storage and much more

AI Mastering

Transcription

Người bất thần. Thật sự tôi thấy thương cho chị Mỹ quá. Là thân phụ nữ, tôi hiểu nỗi đau của việc không thể có con. Việc có một đứa trẻ do chính mình sinh ra là niềm hạnh phúc của mọi người phụ nữ. Tôi tự dưng thấy buồn cho vợ chồng anh chị. Anh chị sống hiền lành thế mà. Sau cái đêm chị Mỹ cắt cổ tay, được cất cứu kịp thời, thì một tuần sau, chị được xuất viện về nhà. Thời gian sau, anh chị suy nghĩ công việc đi du lịch, rồi đi chùa cấu con cái. Nghe ai bày hay là đọc trên mạng thông tin gì liên quan đến cầu tử, anh chị cũng đi. Mà nhà chồng tôi thì trước giờ không tin lắm, nhưng thấy anh chị mong mỏi, mọi người cũng chẳng làm anh chị buồn lòng. Cứ thế, anh chị đi đây đó khắp Việt Nam, gần một tháng cuối cùng cũng vui vẻ trở về. Lúc ấy, tôi mang bầu được hơn bốn tháng. Bác sĩ y siêu âm bạo là một bé trai rất khỏe mạnh. Từ ngày anh chị trở về, tôi nhận thấy tình cảm anh chị dần xa cách. Đỉnh điểm là khi anh chị gây nhau trong phòng. Chắc mọi người cũng biết nguyên nhân là gì rồi, đúng không? Ba mẹ chồng tôi chỉ biết thở dài, mẹ chồng tôi dẫu dĩ nói. Hai cái đứa này, sao mà khổ? Hay là mình làm cách con ma chỉ đi ông? Để sau đi. Tôi bình thường đã nhạy cảm, đừng nói là mang thai lại càng nhạy cảm hơn. Linh tính mách bảo tôi rằng ông bà đang giấu tôi điều gì đó. Đêm hôm ấy tôi không ngủ được, cửa lăn đi lội lại mãi. Anh Viễn cũng không ngủ được, giọng anh nai ngái hỏi tôi. Em sao vậy dao? Ngủ đi, cho con nó ngủ nữa. Tôi ngồi dậy, kê cái gối sau lưng. Em khó chịu quá, không ngủ được. Chồng tôi cũng lòng phòng ngồi dậy, anh rượi mắt. Sao? Em bị sao hả? Có cần đi bệnh viện khám không? Tôi lắc đầu ngủ xuống. Em bình thường, chỉ có điều, hình như ba mẹ đang giấu em cái gì thì phải. Chồng tôi nghe đến đây, mặt cũng biến xác, tôi lại càng khó chịu hơn nên nhất quyết hôm nay phải hỏi cho gia truyện. Anh biết cái gì hả? Nói đi. Chồng tôi lắc đầu. Không, anh có biết gì đâu, chắc em có bầu suy nghĩ lung tung, chứ có gì đâu mà giấu. Tôi giận trong bụng, liền đứng dậy. Tôi biết, viện biết gì đó, nhưng anh cũng giấu tôi. Tôi thật sự giận lắm. Rõ ràng ai cũng biết, nhưng lại muốn giấu tôi. Tôi đứng phát dậy, mở tủ, ngom mấy bộ đồ. Viện hoảng hồn bật dậy, ngăn tôi lại. Anh năn nỉ. Bừng em, để anh nói. Ba mẹ cũng không muốn giấu em, mà để vài hôm nữa, chắc khi ăn mới nói. Tôi đạt được mục đích, liền kéo tay viện ngồi xuống, tôi hỏi. Để anh nói đi. Viện áp úng, mãi lát sau, anh mới nói được. Ba mẹ muốn anh cho anh Vinh mượn... Mượn gì? Viện cố gắng lắm, mới nói. Mượn tinh trùng của anh để cấy vào trứng của chị Mỹ. Mượn tinh trùng. Trước kia tôi có nghe nói mượn bụng sinh con, chứ còn mượn tinh trùng thì... tôi chưa nghe bao giờ. Sao? Em sao vậy? Sao đờ ra vậy? Tôi nhìn viện, anh đang lo suốt có, vì thấy tôi ngây ngốc. Thế anh đồng ý chưa? Anh nói để hỏi em. Tôi không nói gì nhiều, chỉ ừ một cái, xong cũng leo lên giường và vừa đi ngủ. Mặc cho viện ôm tôi giải thích tất kiểu, tôi vẫn không nói đang gì nhiều. Chỉ bảo anh là tôi đang suy nghĩ, còn đồng ý hay không thì chưa biết. Mượn tinh trùng, chẳng khác nào chị Mỹ có con với chồng tôi, mặc dù không phải ăn nằm cùng nhau, nhưng sao tôi cứ thấy nó không đúng kiểu gì đấy. Viện nói anh Vinh muốn xin con nuôi, nhưng chị Mỹ không chịu. Chị ấy nói con nuôi không bằng con ruột thịt, rồi đầu ra suy nghĩ, ra ý tưởng, mượn tinh trùng của chồng tôi nên bàn với anh Vinh. Anh Vinh cũng chưa nói sẽ đồng ý, nhưng mẹ chồng tôi lại đồng ý, còn ba chồng tôi thì cứ phân vân. Viện nói để hỏi ý kiến tôi đã, dù sao đó cũng là chuyện lớn trong nhà.

Listen Next

Other Creators