Details
Nothing to say, yet
Details
Nothing to say, yet
Comment
Nothing to say, yet
The speaker, a young woman, shares her story about a failed marriage. She explains that she trusted her husband despite his financial troubles, and even gave him all her savings. However, his business failed and he started drinking heavily, neglecting his responsibilities. The woman became pregnant and had to support herself and the baby while her husband continued to waste money and cheat on her. She endured verbal and physical abuse and felt trapped in the marriage. She eventually lost her child and realized she had lost everything. She felt helpless and couldn't leave because of societal pressure and fear of disappointing her parents. The woman's story highlights the hardships she faced and her struggle to find the strength to leave her abusive husband. Cô đừng hòng mơ được chia tài sản gì nhá, một đứa con gái quê mùa như cô bước chân vào cái nhà này chẳng có cái gì hết, bây giờ li hôn cô không được phép mưu tưởng tới một tất của cái nhà này đâu. Vâng, con cũng không có chủ ý muốn được chia tài sản gì cả. Mẹ yên tâm. Tôi nước nước mắt vào trong mà nói, tài sản, cái nhà này làm gì có tài sản gì cơ chứ. Bà nhìn tôi điễu môi một cái rồi lại bồi thêm mấy câu. Thế thì được, duyên nợ vợ chồng đã hết rồi thì thôi. Tôi cũng không muốn nói gì cả, không muốn đôi co với bà làm gì vào giờ phút đó. Tôi chỉ muốn được ra khỏi căn nhà đó, càng sớm càng tốt, thoát khỏi những đau khổ, sự xấu hổ tuổi nhục đó mà thôi. Tôi lấy chồng, khi tuổi vừa bước sang 23, sau khi tốt nghiệp đại học kinh tế quốc gia được vài ngày. Tôi trẻ mà, tôi quá ngây thơ khi tin vào anh ta, bị mắc trong lưới tỉnh do anh ta răng ra, tôi bất lực không có cách nào đỡ nủy. Tôi luôn bị những lời ngon ngọt của anh ta nánh gục, đúng là mật ngọt chết rồi mà. Anh ta hơn tôi 3 tuổi, nhà ở quận Hoàng Mai. Bạn bè vẫn luôn ước mộ tôi, xích xa vì những hành động anh ta làm cho tôi trong thời gian yêu nhau. Họ ước mộ anh ta vừa là trai Hà Nội, vừa có công ăn việc làm ổn định, lại vừa yêu tôi. Tất cả những điều ấy như chất xúc pháp khiến tôi tin vào sự lựa chọn của mình ở thời điểm ấy là đúng. Tôi đã trao cho anh tất cả, không giữ lại cho mình bất cứ mảnh vuông nào. Trước khi lấy anh ta, tôi cũng là cô gái có vài người theo đuổi, ngoài hình ưa nhìn. Nhưng vì nhà nghèo, từ bé đến lớn tôi chỉ cố gắng học hành, sống trong vòng tay yêu thương bảo bọc của cha mẹ tại một miền quê nghèo ở tỉnh Lè. Tôi luôn nghĩ nếu mình yêu đương nhắn nhất khi còn đang đi học sẽ là hành động mất hiếu với cha mẹ. Có lẽ vì vậy mà kinh nghiệm sống của tôi không có. Anh ta là mối tình đầu dữ dội nhất của tôi và cũng là người tôi chọn để lấy làm chồng. Ra chợ một cái, anh ta dẫn tôi về ra mắt gia đình. Mẹ chồng vốn lúc đầu không ưa tôi, nhưng vì anh cương quyết, bao lần dọa bỏ nhà đi làm cho mẹ chồng tôi khiếp sợ. Cuối cùng đám cưới cũng được diễn ra. Mẹ chồng tôi bắn vào ngoài chợ, bố chồng tôi là giáo viên cấp 2 cũng sắp bỉ hiệu. Tại cùng đời ông bà chỉ có một mình cậu con trai, chính là Tùng, chồng của tôi. Sống cùng anh ta được 3 năm, tôi chả còn lại gì. Anh ta trước khi lấy tôi, có làm nhân viên văn phòng cho một công ty truyền thông. Vì muốn bỏ ra ngoài làm ăn riêng, nên anh ta đã nói với tôi hồn vốn chung với đám bạn. Bao nhiêu vàng cưới, tiền mừng cưới, rồi tiền tiết kiệm được, tôi phải mượn bạn bè, bố mẹ, anh chị em trong nhà, đưa cho anh ta được 500 triệu. Nhưng công việc khởi nghiệp không đơn giản. Những người bạn chơi với nhau có vẻ thân thiết, trí cốt. Nhưng khi va vào làm ăn, mọi chuyện không được khớp, ai cũng muốn làm lãnh đạo. Rồi mọi người lại âm thầm đấu đá với nhau. Cuối cùng không cầm tự được, những người bạn rút vốn dần, để lại cho chồng tôi và một đám bạn. Gánh một khoản nợ khá lớn từ tiền đền bù hợp đồng, rồi đủ thứ tiền công nợ không thu hồi được. Tất cả đã để lại cho chồng tôi và bạn của chồng tôi một mớ hỗn độc. Công ty bắt buộc phải tuyên bố phá sản. Từ đó trở đi, anh ta trượt dài vào những cuộc chơi, những hôm vắng nhà nhiều hơn. Lần nào trở về cũng lạc. Tất cả đã để lại cho chồng tôi và bạn của chồng tôi một mớ hỗn độc. Không là đêm khuya thì cũng là buổi trưa hôm sau. Người luôn nồng nặp mùi rượu. Dù tôi hết lời khuyên giải, anh ta cũng chẳng màng. Rồi đến một ngày, tôi đau lớn nhận ra, anh ta đã có bồ. Lúc đó bụng bầu của tôi đang sang tháng thứ 8. Vác bụng bầu đi đánh ghen, cảm giác thật nhục nhã, cảm thấy thương cho thân phận của chính mình. Đẻ đái xong, con tôi lại cứu lại. Cảm thấy thương cho thân phận của chính mình. Đẻ đái xong, con tôi lại quấy cả 3 tháng trời. Một mình tôi chăm con, chồng không đỡ được tí nào. Họa trăng chỉ là đôi lần ngó nó, một cái rồi lại chạy ra ngoài để điện thoại. Sáng nào tôi cũng phải dậy sớm từ 5 giờ sáng để cưng nước cho cả nhà, giúp mẹ chồng làm hàng. Một ngày đánh đùng một cái, dân xã hội đem vào nhà tôi đòi trả 900 triệu cho anh ta. Bố nguyện chồng và tôi lại còng lương ra làm để trả nợ. Việc đó đôi 3 tháng lại tái diễn một lần. Mỗi lần ít thì cũng 50-60 triệu, nhiều lần thì cũng đến cả tiền trăm. Từ đó mẹ tôi vốn đã không ưa tôi, nay lại càng ghét cay ghét đắng tôi hơn. Bà cho rằng tôi là vận đen của nhà bà, ám con trai bà, ám cái gia đình nhà chồng này. Bà suốt ngày đay nghiến tôi, kêu tôi vô dụng bất tài, không nói được chồng vì chồng tôi xa ngã. Không nói được chồng á? Đúng, tôi đúng là không nói được anh ta mà. Tôi đã dùng đủ lý lẽ, đủ ngọt nhạt để khuyên bảo anh ta, nặng nhẹ đều có nhưng anh ta đâu có nghe lời tôi đâu. Trong khi còn được 4 tháng, tôi đã phải mang con đi hủy nhà trẻ ra ngoài để xin việc. Tối về lại bán hàng online, kiếm được bao nhiêu cũng bị anh ta lấy đi để trả nợ, để chơi gái. Khi tôi không đưa là anh ta lại đánh tôi thửa sống, thiếu chết. Anh ta còn chê tôi già nua xuống pháp. Cô nhìn lại cô đi, xem cô sướng với tôi không? Cô nhìn cô đi, có khác gì con mái già không? Hả? Ban đầu là những lời chê bai, sau đó là những lời lẽ trách móc. Và càng ngày chúng nó chuyển thành những lời thá, thoá mạ, đay miến như tận củng. Ánh mắt anh ta ném về phía tôi là phục xôi của tức giận, là ghét bỏ. Tất cả khiến trái tim tôi như bị bóp nghẹt đến nỗi không thở nổi. Cũng đời tôi không ngờ rằng lại khốn nạn đến thế. Gọi điện cho mẹ mình để nói chuyện. Bà khuyên tôi nên nhẫn nhịn chồng, nhẫn nhịn mẹ chồng. Sống vì con, nếu ly dị sẽ rất khổ con. Tôi lại sợ bố mẹ sẽ mất mặt vì tôi. Nên lại nhẫn nhịn anh ta thêm một năm nữa. Nhưng một năm đó với tôi, chỉ xít chút nữa thôi, tôi đã cướp mắt. Tôi đã đánh mất thứ quý giá nhất của cuộc đời mình.