Details
Nothing to say, yet
Nothing to say, yet
Two people worked together for a while and had a friendship, sharing joys and sorrows. They would talk late into the night, supporting each other through difficult times. Suddenly, they stopped communicating and drifted apart. They both thought it was normal, like people getting on and off a bus. But they were proud of the beautiful moments they had. After a year of silence, they met again at work and still needed each other's support. They focused on work and didn't remember old stories. They realized that true friends don't get angry or let it affect their friendship. They were grateful for the people they had met and the lessons learned. They thanked each other. Tôi và nó đã cùng làm việc với nhau trong một quãng thời gian không đủ dài nhưng cũng chẳng hề ngắn để có thể hiểu nhau. Cũng đã có những quãng thời gian của tình bạn, tình đồng nghiệp, chia sẻ với nhau những niềm vui nỗi buồn nếu có thể. Cũng có những lần nói chuyện với nhau đến tận đêm khuya, cùng động viên nhau trải qua những khó khăn buộc bề, những áp lực trong công việc, những ngày tháng thăng trầm của cuộc sống. Thế rồi chẳng hiểu vì sao, tôi với nó chẳng hề cãi nhau đến long trời lở đất, chẳng buông những lời cay đắng, cứ lặng lẽ âm thầm và rời xa. Cả tôi và nó không còn nhắn tin, không còn liên lạc, và đều im lặng. Tôi nghĩ cũng chẳng sao, vì đời người giống như một chuyến xe, có người lên xe cũng có người xuống xe, và rồi họ trở thành những người lạ mà đã từng quen. Nhưng với chúng tôi, ít nhất mỗi lần các bạn đồng liệt hoặc ai đó nhắc ơn lại kỷ niệm, thì chúng tôi cũng tự hào rằng tất cả có những khoảnh khắc rất đẹp. Dần một năm im lặng, không liên lạc, không thông tin, bất ngờ đến một ngày, chúng tôi gặp lại nhau trong công việc, rồi có những câu chuyện vẫn cần nhau hỗ trợ. Bởi lẽ, lúc đó công việc của chúng tôi rất vất vả và áp lực, có thêm người hỗ trợ dù ít hay nhiều đều là điều rất quý. Những câu chuyện cũ vẫn như chúng tôi không còn nhớ đến, và chỉ tập trung cho công việc và công việc được đặt lên hàng đầu. Thế đó, những người bạn cũng chí hướng thực sự, không hề giận nhau, có cãi nhau thì mới là bạn bè. Giận nhau đó nhưng không đánh ngất tình bạn, đó mới chính là những người bạn thật sự. Rồi chúng ta nhìn lại những quãng đường mà mình đi qua, thầm cảm ơn những người đã từng gặp giữa, dù ngắn, dù dài, dù vui, dù buồn, dù còn liên lạc hay đã trở thành người dân. Đó cũng là những nhân duyên mà cuộc đời ban tặng, đều là những điều cần có để chúng ta học cách trưởng thành. Cảm ơn.