Details
Nothing to say, yet
Details
Nothing to say, yet
Comment
Nothing to say, yet
The main ideas from this information are that husband and wife may have different opinions, but both are valid and should be respected. Each person has their own unique experiences and perspectives, and it's important to accept and respect those differences. It is natural for individuals to have different preferences and choices, and it is necessary to understand and appreciate those differences. Expectations should be based on understanding and knowledge, rather than criticizing or comparing others. It is important to recognize that each person has their own unique soul and experiences. Chồng và vợ từng hay có những ý kiến khác nhau, cha mẹ và con gái, bất đồng quan điểm, nhưng hai loan tỏa năng lượng rằng cả hai chúng ta đều đúng, chỉ có điều khác biệt thôi. Cả hai đều đúng, nhưng khác biệt thôi. Chúng ta sẽ hoàn toàn khác nhau, ý kiến khác nhau, nhưng năng lượng nên là sự tôn trọng. Và khi mong muốn tôn trọng, non tỏa, chúng ta sẽ không bao giờ đồng ý với ý kiến của người khác, nhưng chúng ta vẫn có thể tôn trọng lấy nhau. Khi chúng ta nói, ý kiến của bạn khác với tôi, nhưng vẫn đúng với bạn, chỉ có điều không đúng với tôi thôi. Giống như bộ đồ màu trắng này là đúng đắn với tôi, nhưng chỉ là đúng với tôi thôi. Xanh, nhỏ, tím vàng là đúng đắn với các bạn. Các bạn sẽ không bao giờ mặc đồ trắng, và tôi sẽ không bao giờ mặc đồ mỏng, nhưng chúng ta vẫn có thể sống với nhau. Có thể không? Nhưng hãy chấp nhận rằng màu này đúng với bạn và màu này đúng với tôi. Chúng ta có thể không bao giờ mặc đồ đồng mộ, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của nhau. Nếu chúng ta có thể tôn trọng lựa chọn màu của nhau, thì chúng ta có thể bắt đầu chấp nhận những lựa chọn của họ như họ muốn là. Và dù lúc đó chỉ có sự khác biệt mà không có đúng hay sai. Bởi vì khi chúng ta nói chúng ta khác nhau, thì chúng ta đang năn tỏa năng lượng của sự tôn trọng. Thì mọi thứ khác đều ổn thỏa. Còn nếu tôi lại tỏ ra suy nghĩ, làm sao họ lại có thể mặc đồ xanh đỏ đen được chứ? Các bạn sai rồi. Như vậy thì tôi nâng lượng hồi đắt nào? Làm sao chúng ta lại có thể mặc đồ trắng suốt ngày được chứ? Không có chút sắc màu nào trong cuộc đời. Chúng ta thấy năng lượng chúng ta gần nhau chưa? Bạn sai, bạn sai. Nhưng chỉ vì chúng ta cùng một gia đình nên chúng ta phải yêu thương nhau. Tôi yêu bạn, nhưng bạn sai rồi. Không nên như vậy. Chúng ta không thể yêu một ai đó nếu chúng ta tin rằng họ sai. Ngay khi tôi nói các bạn sai là tôi đã năn tỏa, sống rung động, thiếu tôn trọng, không chấp nhận bạn. Mỗi một linh hồn đều mang theo những tấm ấn khác nhau. Tấm ấn cũng như là những thói quen. Không chỉ là những thói quen để mặc hành động, mà còn là thói quen để cách chúng ta nghĩ, tạo ra tức giận là một thói quen. Đó là một tấm ấn. Tương tự, chúng ta đã tạo ra rất rất nhiều những tấm ấn. Nhưng trong tấm ấn thích thực, cho chúng ta câu trả lời về việc tại sao chúng ta lại hành sự theo cách chúng ta đang hành sự. Chị bao nhiêu tuổi? Không sao, cô nói đi. Đây là một niềm tin cụ kỷ. Không, tôi không nên nói ra tuổi của mình. Tại sao? Tại sao? Chẳng bao giờ dừng lại để nghĩ xem. Tất cả mọi người đều nói không nên chia sẻ tuổi ấy, cho nên tôi cũng không chia sẻ. Tại sao chị? Rồi tôi hỏi lại, chị bao nhiêu tuổi? Bao nhiêu? Tháng tới 50 tuổi. Tuyệt vời, chúc mừng chị. Bây giờ hãy xem. Cái gì tháng tới 50 tuổi? Ai tháng tới 50 tuổi? Một là tuổi của bộ trang phục. Ai cũng biết tuổi quân bộ đồ của mình phải không? Một tháng, một năm, hay có ai đó bắt đầu mới hôm nay. Một ngày tuổi. Một là tuổi bộ đồ này. Hay tuổi của cơ thể này. Và tháng tới 50 tuổi, chính là tuổi của bộ trang phục cơ thể này. Tôi bao nhiêu tuổi? Cậu trả lời đây là gì? Chúng ta không biết. Cô ấy đã mặc bộ y phục cơ thể này. Và các bạn hãy để kiểm tra. Tháng bao nhiêu năm các bạn đã mặc bộ y phục cơ thể này? Một trăm năm trước, có thể là một kiếp khác, một bộ y phục khác. Rồi một trăm năm khác, lại bộ y phục khác. Bộ y phục cơ thể khác, quốc gia khác, gia đình khác, hoàn cảnh khác, trải nghiệm khác. Như bản ghi toán quan khác trong linh hồn. Giống như cái bĩa nhạc, có rất nhiều bài hát được ghi trong đó. Có bao nhiêu bài hát trong chiếc CD này? Một ngàn năm, hai ngàn năm, năm ngàn năm. Chúng ta đã ghi bao nhiêu bài hát trong đây? Thế giới hôm nay, hai chiếc bĩa lấy nhau về làm vợ chồng. Giờ hãy kiểm tra cái CD bạn đời, nếu họ đang ngồi ngay gần bạn. Có một vài bài hát gì giống nhau đấy. Nhưng rất nhiều bài hát thì hoàn toàn khác nhau. Tấm ấn đã quen bản tính. Khi mà chúng ta vẫn nhìn vào nhau và nói, Tại sao anh lại thực sự như vầy? Tại sao anh lại hành trình như thế? Rồi chúng ta bắt đầu chuyến hành trình, cố gắng phát triển những bài hát của mình vào chiếc bĩa của người kia. Đúng không? Các bạn đã vỗ tay bởi các bạn đang cố gắng phát triển? Hay chúng ta vỗ tay bởi chúng ta đã hiểu rằng những bài hát của chúng ta khác nhau? Trong khi cố gắng phát triển bài hát cho nhau, trong một đến hai năm tới, tỉnh giới thứ ba xuất hiện. Trong khoảng 9 tháng mang thai, cả hai chúng ta đều tưởng tượng, đó là một chiếc CD trắng. Đúng không? Và chúng ta lên hết cái hoạch nọ, cái hoạch kia. Có bao nhiêu trong số các bạn nhận được CD trắng? Chiếc CD đó đã tràn đầy bản vi rồi. Chúng ta nhìn vào đôi trẻ và nói, đây là một đôi trẻ, một ngày tuổi, một năm tuổi. Một ngày hay một năm tuổi đó là tuổi của cơ thể này thôi. Còn linh hồn đó bao nhiêu tuổi? Vậy nên linh hồn đó sẽ không xuất hiện như một chiếc CD trắng đâu. Và nó mang theo những trải nghiệm, bản tính, tâm ấn từ rất nhiều chiếc trước rồi. Giờ hãy xem, ai đó chết và rời bỏ cơ thể đột ngột, rồi đầu thai thành con chúng ta? Và chúng ta muốn nó phải theo cách của mình. Hằng năm năm bản vi của tôi khác biệt với hàng năm năm bản vi của bạn. Rồi chúng ta đến với nhau, tôi nói rằng bạn phải theo cách của tôi. Có công bằng không? Có đúng đoán không? Vậy nên từ hôm nay, kỳ vọng và tự nhiên chỉ là nhìn tin của chúng ta thôi. Vậy là chúng ta kỳ vọng rằng tất cả mọi CD đều có bài hát giống nhau. Còn giờ thì chúng ta đã hiểu, không thể nào, không thể nào tất cả mọi CD đều có cùng những bài hát. Vậy thì điều gì là tự nhiên, có phải kỳ vọng không? Hay là hai từ thôi. Kỳ vọng, thứ thứ hai, và sự chấp nhận. Vậy thì cái gì là tự nhiên? Điều gì là tự nhiên? Sự chấp nhận là tự nhiên. Rằng tôi hiểu, đến hôm nay, cái đĩa này đã có rất nhiều thích sinh, rất nhiều trải nghiệm, có bản tính khác thôi. Chính là kiến thức, thông tin, sự thông thái, sự hiểu biết. Giờ thì tôi có kỳ vọng họ có cùng thói quen với tôi hay không? Không. Mà tôi chấp nhận họ sẽ có những tâm hồn khác tôi. Phần trước, có một cặp vợ chồng đến với chúng tôi. Họ có một con trai 5 tuổi, nó rất là nữa. Bà mẹ là một người bước nuôi giỏi, còn người bố là vận động viên vơi lội quốc gia, cho nên, tự nhiên, họ đã lọc ra kế hoạch. Thế nên, người vợ nói, đương nhiên, chúng tôi muốn con trai trai của mình trở thành vận động viên vơi lội. Và vợ cũng nói thêm, đương nhiên, nó phải trở thành người bước nuôi giỏi, cho nên nó không có sự lợi chọn nào khác. Còn đứa con thì từ chối, không dám đến gần bài vơi. Rồi chị ấy chia sẻ tiếp tục, rằng như tuần trước, tôi chuẩn bị cho nó cả buổi sáng, nói với nó rằng, hôm nay chúng ta đi bơi, hôm nay chúng ta đi bơi, hôm nay chúng ta đi bơi, chúng tôi vừa mới đến bài vơi. Thế là nó chạy mặt. Tôi rất bực, phải cho nó một cái, rồi để nó ném xuống về. Chị ấy nói rằng, ai cũng có thể bơi, tại sao con trai của tôi lại không thể. Thế rồi tôi nhìn chị ấy và nói, chị có biết sáu năm trước, có một trần lưu lụt ở thành phố đó không? Chính linh hồn đó đã chết nuối rồi bỏ cơ thể trong trần lưu lụt đó đấy. Chị ấy nhìn tôi kinh và nói, em biết cả những chuyện này không? Tôi nói, có. Còn đứa con biết chị ấy sẽ giải đáp hay không? Trong 30 giây, chị ấy nói, đương nhiên là nó sẽ sợ nhất rồi. Tôi nói, đúng, đương nhiên là như vậy luôn. Nên là sự nghiệp viết, kiến thức sẽ có thể thay đổi cách chúng ta nhìn mọi người, cách chúng ta nghĩ về họ, và cách chúng ta có thể chấp nhận mọi người. Bởi vì nếu chúng ta không có kiến thức này, chúng ta chỉ trích người khác, chỉ trích con người họ. Đôi khi chúng ta cũng chỉ trích con cái của mình. Chúng ta cảm nhận về con người chúng, và còn nguy hiểm hơn, chúng ta so sánh với anh trẻ em của chúng, hay với những đứa trẻ khác. Với một chiếc đĩa CD sát người mang theo những bài hát hoàn toàn khác trong hàng ngàn năm, chúng ta nói rằng, hãy nhìn nó đi, con người ta có thể làm được, tại sao con người ta không thể? Đây là điều vô cùng vô cùng nhỏ thôi, mà chúng ta gọi là tự nhiên, nhưng lại làm gì làm. Sức mạnh, nộp tâm của linh hồn. Trong trường hợp đứa trẻ 5 tuổi này, đã có tạm nỗi đau bên trong, bởi trải nghiệm trong kiếp sinh trước. Sức mạnh đã bị giảm sốt rồi, rồi đến vào trong gia đình mới này, lại bị chỉ trích về chính cái tâm ấn này, thì điều gì xảy ra đối với cục pin của nó? Hay vì giúp đứa trẻ ngột qua nỗi sợ đó, thì chúng ta là chỉ trích nó vào đúng nỗi sợ đó. Tại sao? Tại sao? Bởi vì chúng ta không hiểu biết rằng linh hồn trên chuyến hành trình của mình có rất nhiều tâm ấn thoải quen, nên tôi chấp nhận họ như họ đang là.