Details
Nothing to say, yet
Big christmas sale
Premium Access 35% OFF
Details
Nothing to say, yet
Comment
Nothing to say, yet
Bây giờ đi đâu ai cũng giảm nhãn cho chúng ta phải sống. Chúng ta bị giảm nhãn từ lúc mấy tuổi. Ai là người đầu tiên đặt cho chúng ta những việc sanh? Ai là người đầu tiên làm việc này? Ít lên đi con, ít lên, ít lên, ít lên con hỏi chút. Con đấy, chính con đấy. Cha mẹ thường gọi con là gì? Gì cơ? Bướng bình ư? Con gọi con là vậy ư? Cha mẹ con đâu rồi? Anh chị là cha mẹ cháu ư? Thầy chị trong sáng không? Nó có thể chia sẻ cho tất cả mọi người. Được rồi, con có nghĩ con bướng bình không? Có ư. Con có muốn thay đổi điều đó không? Có à. Bởi vì hôm nay con chỉ cần làm một điều thôi. Hãy về nhà và nói với cha gian của mình rằng cho dù con có làm gì cũng đừng bao giờ gọi con là bướng bình. Vậy con muốn được gian của mình là gì? Nói đi. Hãy nhìn mọi người cái đời nào nói. Nói đi con. Con muốn được cha gọi con là gì? Một đứa trẻ đáng yêu. Thấy chưa mọi người? Hãy xem đấy. Vậy con cũng biết được gian nào nên gọi, được gian nào nên bỏ. Con cũng sẽ không đặt bình danh tiêu cực cho bạn bè của mình chứ. Bình danh nào con sẽ đặt cho họ. Con sẽ gọi bạn bè. Những tên gọi hay. Quá tuyệt vời. Con đã học được bài học hôm nay rồi phải không? Quá tuyệt vời. Tuyệt vời. Một trăm phần trăm. Trẻ con giống như vậy đấy. Thật là dễ. Nhìn cớ là như thường. Chúng ta gọi chúng là việc nào? Chúng ta gọi người khác là trâm trạc. Nói rằng họ không thể làm được việc này việc kia. Lối của chúng ta ở đây là chỉ nhìn vào hiện tại, nghĩ về nó và nói về nó. Theo cách này chúng ta tạo ra những nhãn mắt mà không nhận ra rằng nhãn mắt đó sẽ được nhấn mạnh càng ngày càng sâu. Và chuyện gì xảy ra đối với một thói quen được ấn sâu cứ liên tục giả nhãn cho đứa trẻ rằng với mình thì làm sao nó có thể trở nên đáng yêu được chứ? Để có thể thay đổi một đứa trẻ từ bố mình thành đáng yêu thì những nhãn mắt cần phải được thay đổi. Đó là cách tốt nhất để thay đổi thói quen. Và công việc đầu tiên là phải gọi bỏ những nhãn mắt mà xã hội đã dành cho bạn. Bởi những nhãn mắt họ gã cho chúng ta dựa trên tính cách, thói quen của họ. Họ có quyền nhận xét cho chúng ta phải không? Có bao nhiêu trong số các bạn trải nghiệm rằng một số người tin chúng ta là tử tế còn số khác thì tin chúng ta là không tốt. Một vài người nhận xét chúng ta rất tốt còn một vài người khác thì chỉ nói những điều tệ về chúng ta thôi. Trong khi bạn vẫn là cùng một con người đó thôi. Vậy thì tại sao họ lại nhận xét khác nhau về bạn? Tại sao một số người nói bạn vô cùng tốt, số khác nói cũng được và số còn lại nói bạn không tốt tí nào? Tại sao lại có sự đa dạng trong những lời nhận xét của họ về chúng ta? Những lời nhận xét được trao ra thông qua cái gì? Họ đưa ra nhận xét từ đâu? Dựa trên nhận thức. Nhận thức của ai? Nhận thức của họ. Nếu hôm nay chúng ta nhận ra điều này thì rồi chúng ta sẽ không bao giờ bị tổn thương về ý kiến từ bất kỳ ai. Bởi những điều họ nói về chúng ta, những ý kiến, nhận xét, những lời khuyến họ trao cho chúng ta thì suy lai nhận thức của họ mà thôi. Họ có được pháp có nhận thức viên không? Không. Tại sao? Họ có được pháp có góc nhìn viên không? Có không? Có được không nếu ai đó nói rằng rồi không tính bạn? Không. Tại sao? Đúng rồi, đó là góc nhìn. Chúng ta có thể nói chứ. Chúng ta không cần nhận quá riêng tư. Hãy nhìn vào bóa hoa này xem. Mỗi người đều có góc nhìn khác nhau của nó. Mình góc nhìn sẽ khác nhau, dựa trên điều gì? Dựa trên cái gì? Những bóa hoa này không thay đổi dựa trên những góc nhìn của chúng ta đâu. Nhưng khi chúng ta, những con người lắng nghe lời nhận xét của người khác về chúng ta, đôi khi chúng ta nở rộ, đôi khi lại heo úa. Khi chúng ta không thích những lời nhận xét của người khác về chúng ta và lại có nghĩ rằng tất cả mọi người đều phải có lời nhận xét tốt về tôi. Đây chính là một sự nghiệp gập nặng rằng mọi người phải thích tôi. Mọi người phải tin rằng tôi tốt đẹp. Hãy hiểu rằng mỗi người đều có lựa chọn. Họ đều có lựa chọn với mình. Đó là loại nhận thức của họ. Họ sẽ nói với chúng ta thông qua nhận thức và tấm ấn của họ. Và mỗi người đều có, mỗi người đều có, có quyền làm điều đó. Lòng tư chấp của chúng ta, giá trị bản thân của chúng ta không bao giờ nên lệ thuộc vào ý kiến của người khác. Nếu có sự lệ thuộc này, thì thỉnh thoảng chúng ta sẽ say xưa, có lúc khác lại buồn chán. Có những lúc có thể họ nói với chúng ta, họ nói một điều và nghĩ một điều khác ở bên trong. Họ lại chia sẻ một ý kiến hoàn toàn khác với người khác. Điều này có xảy ra không? Vì nên, nếu nền tảng của lòng tư chấp của chúng ta mà phụ thuộc vào ý kiến của người khác, thì nó sẽ giao động lúc này suốt cả ngày. Lời nhận thức của họ, chỉ phần ảnh nhận thức của họ mà thôi. Và hoàn toàn, hoàn toàn cái gì? Hoàn toàn ổn. Đó là ý kiến của họ. Chúng ta hãy tưởng tượng rằng họ chỉ chia sẻ ý kiến của họ mà thôi. Vậy rồi chúng ta sẽ không cảm thấy buồn với ý kiến của bất kỳ ai. Nếu tôi tự nhìn vào những mô hoa này và liên tục nói chúng không đẹp, không đẹp, không đẹp, liệu chúng có bị ảnh hưởng không? Bởi vì chúng luôn như chúng là. Những mô hoa này không đẹp thuộc vào lời nhận thức của tôi. Chúng ta cũng cần phải sống tương tự như vậy. Họ chỉ đưa ra lời nhận thức và ra đi. Nhưng khi nghe những lời đó, chúng ta lại bắt đầu nở hoá hay bối búa. Vậy thì điều gì đã xảy ra với sức mạnh nội tâm của chúng ta bị giặt xuống? Rồi chúng ta trở nên đẹp thuộc vào những lời nói ngọt ngào? Và rồi bắt đầu làm bọn thứ chỉ để làm khai lòng họ, để rồi họ lại nói tốt với chúng ta. Thế rồi nhận thức của bản thân trở nên phụ thuộc vào nhận thức của người khác.