Details
Nothing to say, yet
Nothing to say, yet
Субтитры предоставил DimaTorzok Субтитры предоставил DimaTorzok Ông già Noel thực sự là ai? Ông già Noel thường mặc bộ đô màu đỏ với viền trắng ở lai áo, quần. Linh hùng tối cao là một điểm sáng trắng nhỏ xíu, tỏa ra vườn hào quang màu đỏ, hình ô văn. Ông già Noel thì to béo, thân hình tròn trịa, cũng không quá cao, trông giống như hình ô văn. Ông thường mang đôi ủng màu đen. Linh hùng tối cao đi vào chiếc giày cũ này, nghĩa là người sử dụng cơ thể của con người già nua, ô trọc này. Một ông lão với chồng râu bạc trắng. Chồng râu dài bạc trắng tự trưng cho sự thông thái của linh hùng tối cao. Thường đế là đại dương kiến thức. Ông già Noel đến từ Bắc Cực. Bắc Cực là vùng băng tuyết trong lành, thanh khiết, không có người nào có thể sống ở đó. Đếm tối cao sống ở vùng tối cao, thế giới linh hùng, nơi mà không có người hiểu hình nào có thể đặt chân đến hay sống ở đó. Sử dụng tuần lục làm phương tiện đi ngại. Đứng toàn năng, được gọi là Phát Guru. Ngư là người điều khiển những con tuần lục. Ngư là người dẫn dắt tâm linh cao cả. Ông già Noel mang túi quà đồ chơi đến cho trẻ con trong khi chúng đang ngủ. Ông già Noel thường vác trên lưng túi quà đồ chơi thật to, nhưng không bao giờ thấy ông có vẻ mệt mỏi. Đó là túi quà vô hạn. Người là người thuê, là đại dương kiến thức vô hạn. Người trao kiến thức cho tất cả các linh hùn. Người không bao giờ càng kiệt. Người không bao giờ càng sợ. Người không bao giờ sợ. Người không bao giờ sợ. Người không bao giờ sợ. Người không bao giờ sợ. Ông già Noel vào nhà thông qua ống khói vào lúc nửa đêm. Người ta nói rằng ông già Noel vào nhà bằng đường ống khói vào lúc nửa đêm. Đây là khoảng thời gian khi mà tất cả các linh hùn đều đang say ngủ trong việc ngủ của sự ưu mê vào cuối thời kỳ sát. Khi ấy, linh hùn tuổi cao đến để trao những viên ngọc kiến thức. Những ai đang ngủ vào giờ đó sẽ bỏ lỡ mất những viên ngọc này. Sau khi những người thức tỉnh, thì gần được cơ hội để làm đầy bản thân với kỹ thức và sức mạnh. Dưới dạng là sự bình an, niềm hạnh phúc, niềm vui, sự thanh khí. Ông không bị lấm em bởi bụi khói bẩn. Mặc dù ông già Noel vào nhà qua đường ống khói, nhưng ông không bao giờ bị lấm em bụi thang. Sự linh hùn tuổi cao đi xuống thế giới do bẩn này, đi vào cơ thể ô trọc này. Vì người không có cơ thể, cho nên người không bị nhúng bẩn và cũng không hấp thu bất kỳ điều ô trọc nào từ thế giới ô trọc này. Ông thường bỏ quà vào chiếc vớ của trẻ con. Vào đêm trước lễ Giáng sinh, trẻ con thư theo những đôi vớ ở cạnh vương với ý nghĩa rằng ông già Noel sẽ mang quà đến cho chúng vào đêm nay. Đây là những đứa trẻ đã chuẩn bị tinh thần và có niềm tin rằng linh hùn tuổi cao sẽ đến và các bạn cho mình dưới hình thức là niềm hạnh phúc, bình an, thịnh vượng. Chiếc vớ chính là trí tuệ đã chuẩn bị sẵn sàng một cách có ý thức. Mỗi đứa trẻ đều nhận được quà vào cùng một thời điểm giống nhau. Người ta nói rằng tất cả trẻ con đều nhận được quà vào cùng một thời điểm giống nhau. Chuyện này có lý không? Vào thời kỳ chuyển giao, người ta tuổi cao đến và trao quà, tính thức tâm linh và sức mạnh cho tất cả các linh hùn vào cùng một thời điểm. Ông già Noel là ai? Người ta tuổi cao của tất cả các linh hùn, linh hùn tuổi cao. Thủ đế Shiva đến vào thời kỳ chuyển giao hứa hẹn nhất để trao cho những đứa con thánh thiện của người món quà là những viên ngọc kiếm thức. Làm cho chúng trở nên thanh khiết, trở thành những người hạnh phúc và bình an. Người là điểm sáng thánh thiện, tỏa ra vần hào quan. Người đi vào thế giới ô trọng này, vào cuối thời kỳ sắc và lúc bắt đầu thời kỳ vang. Người đi vào thế giới ô trọng này, vào cuối thời kỳ vang. Người đi vào thế giới ô trọng này, vào cuối thời kỳ vang. Hạnh Phúc Máu Hạnh Phúc Máu Hạnh Phúc Máu Ôm sạch đi! Merry Christmas! Xin chào các anh chị em, chúc các nhà mình một mùa Giáng sinh an lành! Ngày hôm nay chúng ta sẽ có một vụ đón mừng Giáng sinh online cùng với nhau. Chúng ta sẽ có nhận được thẻ chúc phúc của ba ba về chủ đề cũng đúng là ngày Giáng sinh này. Trước hết thì có hai câu hỏi được đưa ra ở đây thì chúng ta sẽ cùng giải quyết hai câu hỏi này. Rồi sau đó chúng ta sẽ dành thời gian còn lại cho ngày lễ Giáng sinh của chúng ta. Xin phép được đọc câu hỏi như sau. Lúc này Brahma hẳn tồn tại ở đây. Các kinh sách không tồn tại trong vùng tinh tế. Brahma phải ở đây. Vishnu, hình dạng đôi của Lakshmi và Narayan, cũng tồn tại ở đây. Brahma trở thành Vishnu, rồi Vishnu trở thành Brahma. Bây giờ cho dù Brahma xuất hiện từ Vishnu hay Vishnu xuất hiện từ Brahma đều là chuyện phải được hiểu. Tuy nhiên chỉ những ai học giỏi mới hiểu được những điều này. Brahma trở thành Vishnu và rồi Vishnu trở thành Brahma. Bây giờ cho dù Brahma xuất hiện từ Vishnu hay Vishnu xuất hiện từ Brahma đều là chuyện phải được hiểu. Có phải khi cha Brahma được học kiến thức rồi dạy cha Mama nên mới có hình tượng hình dạng kép của Vishnu trong thời kỳ vàng. Sau đó họ dần đi xuống rồi lập lại triều kỳ phải không ạ? Đầu tiên thì Sipapa sẽ đi vào cơ thể của Brahma Baba nhé, cái này chúng ta đều biết rồi. Sipapa sẽ đi vào cơ thể của Brahma Baba rồi trao kiến thức cho tất cả những đứa con. Vào lúc bắt đầu khi con ở Karachi thì lúc đó chưa có trao kiến thức. Chỉ là khi mà lúc đó mọi người đến thì xem đó như là một cái sát sang, một cái nơi tù hợp tâm linh. Mọi người chưa hiểu linh hồn là gì, chưa hiểu linh hồn phối cao là gì. Cho nên chưa biết Muli là gì hết, chưa biết hết điều gì luôn. Chỉ là họ đến rồi khi mà lúc đó là khi đến nơi đó thì tất cả mọi người cùng nhau là nhẩm niệm cái từ Om Om Om. Cho nên đó là lý do vì sao mà nơi đó còn được gọi là Om Mandali. Om Mandali là một cái tên khởi nguyên cho học viện Ramakumari của chúng ta. Lúc đó thì khi mà họ đến Om Om Om thì một số người thấy được linh ảnh, thấy được là Thư Kỳ Vang, thấy được Krishna, thấy được nhiều hình ảnh khác nhau. Vào cái thời điểm đó, Siddhartha đã đi vào cơ thể Brahmaprabha và có một cái sát sang những mọi người cùng với nhau. Rồi sau đó, sau 14 năm ở Kailash đó thì khi mà đến từ từ, dĩ nhiên từ từ, Brahmaprabha sẽ dạy cho các con kiến thức, dạy cho tất cả mọi người kiến thức. Ban đầu thì bởi vì cái tâm ứng 63 kiếp thời cúng nó quá nặng nề và họ đã học kinh sách trong 63 kiếp nó quá nhiều rồi. Cho nên cái việc ngay từ đầu mà Siddhartha bảo tất cả mọi người là một chánh sáng thì sẽ không có ai chấp nhận được điều đó. Với việc ngay cả đến Siddhartha, linh hồn tối cao mà con người, còn nói rằng là người hiền viện ở mọi nơi, rồi người ở trong sọ đá, ở trong chó mèo. Đấy, mọi người có tới nhiều hóa thân khác nhau. Đấy, khi mà ngay cả những Siddhartha lần đầu tiên mà Brahmaprabha nói tất cả mọi người là chánh sáng thì mọi người cũng sẽ không chấp nhận đâu. Vì vậy, đầu tiên Brahmaprabha sẽ cho mọi người thấy linh ảnh. Mỗi người có linh ảnh, có trải nghiệm rồi, sau đó thì họ mới bắt đầu tin. Tuy nhiên, điều đó không phải là tất cả. Siddhartha khẳng định, cái chuyện linh ảnh nó cũng không phải là tất cả, nó cũng không quyết định được là linh hồn có được về thời kỳ vàng hay trở thành vua trong thời kỳ vàng hay không. Điều đó nó không quyết định vì có nhiều người họ đến, vào lúc ban đầu họ thấy linh ảnh, họ kể ra những trải nghiệm đầy bổng của họ, nhưng rồi họ cũng không còn nữa. Cuộc hành trình này là cuộc hành trình của sự nỗ lực bức phá của cá nhân. Chúng ta nghe mô ly, chúng ta hiểu, chúng ta nỗ lực, chúng ta thay đổi, chúng ta phục vụ thì chúng ta mới nhận được cái vị trí của mình dựa theo đó. Vì vậy mà, từ từ thì ba ba trao kiến thức cho mọi người. Ban đầu thì ba ba sẽ nói là linh hồn to bằng ngón tay cái, và đây, đấy, ba ba nói là to bằng ngón tay cái, nhưng dĩ nhiên chúng ta biết không thể nào có cái gì đó to bằng ngón tay cái ở trong cái não này được. Khi mọi người bắt đầu chấp nhận từ từ, rồi có trải nghiệm rồi thì bắt đầu, sau đó ba ba mới nói là linh hồn là một trăm sáng. Ba ba phải nói từ từ từ từ từ. Thì trong giai đoạn đó thì tất cả mọi người đến với kiến thức, đến với ông Manali thì đều học cùng một kiến thức như nhau. Sau đó thì, sau đó thì một nhân, bởi vì Brahma ba ba là đàn ông mà học viện trong đó thì đa số là phụ nữ, các bà mẹ, các cô gái, các cô Marie thì cần phải một người phụ nữ chăm sóc. Thì khi đó là Mama, Mama là một trong những người mà học hành chăm chỉ nhất, chính trắng nhất, được chọn ra để mà chăm sóc cho mọi người. Thì Mama cực kỳ chính trắng, đến mức mà ngay cả mẹ ruột của Mama còn gọi bà là Mama. Đến các Daddy, các Daddy như Daddy Yankee lớn hơn Mama 2 tuổi mà vẫn gọi Mama là Mama, bởi vì cái sự chính trắng của Mama. Dù là đồng trang nữ với nhau nhưng mà Mama rất chính trắng và nỗ lực rất tốt. Đó là cái điều mà quyết định là Mama cùng với Brahma ba ba trở thành hình dáng kết là Vishnu, nghĩa là Mama trong tương lai sẽ trở thành Radhe rồi trở thành Lakshmi cùng với Brahma ba ba trở thành Krishna rồi trở thành Hoàng đế Narayan. Rồi trải qua thời vang, bạc, đồng sắc, rồi tất cả quay trở về Nga rồi sau đó lại đi xuống với thế giới mới, chữ kỳ lại lặp lại, theo cách như vậy. Đó là câu hỏi số 1. Không biết là câu trả lời như thế này có rõ ràng đối với mọi người không ạ? Đơn giản như vậy thôi, Mama cũng là một người nỗ lực như chúng ta. Và kiến thức không chỉ được dạy cho Mama đâu, phải dạy cho tất cả mọi người. Nhưng mà cái người nỗ lực mạnh lực nhất chính là Mama. Mama là lúc nào cũng sẽ bị ngẫm kiến thức. Rồi câu hỏi 2 là rất dễ để tính có bao nhiêu kiếp sinh của những người theo đạo Hồ đạo Phật, những người theo đạo Thiên Chúa, những người theo đạo Thích và các giáo phái, các lối sống khác. Số kiếp sinh của những người theo đạo nào sẽ bằng số kiếp sinh của chính linh hồn sư giã mang đạo đó đến đúng không ạ? Đúng rồi. Ví dụ hôm qua hôm nay là sinh nhật của Christ. Kể từ khi linh hồn đó phát hiện thì những linh hồn mà cùng theo cái đạo đó cũng sẽ phát hiện đánh dấu sự khai sinh của đạo Thiên Chúa. Bao nhiêu năm, bao nhiêu ngàn năm thì cứ tính ra thì sẽ biết được bao nhiêu kiếp. Rồi chúng ta có 2 câu hỏi và đều đã được trả lời trong ngày hôm nay. Không biết là những câu trả lời vừa rồi đã rõ chưa có cần phải điện đạt lại cho rõ nữa không ạ? Những linh hồn khai sinh cái tôn giáo đó là những ngôn sứ của Thượng Đế của Ba Ba. Họ cũng là những ngôn sứ. Họ mang những bức thông điệp của Ba Ba đến cho nhân loại. Và mỗi một sư giã đó sẽ chia sẻ một khí thành thuộc về kiến thức cho nhân loại. Nếu mà chúng ta hội tụ hết những bức thông điệp của họ lại thì đó chính là kiến thức của Thượng Đế. Có một điều cũng đặc biệt. Khi mà có một lần thì mình cũng có đọc kinh Coran. Trong kinh Coran mô tả rất rõ về Thượng Đế. Rồi trong kinh Phật có một cái bản tin mà mình đọc thì mình thấy mô tả rất rõ về thiên đường. Mình rất ngạc nhiên mô tả rất rõ về thiên đường. Đó thì mỗi một tôn giáo của cuộc đời sống là sẽ có một cái bức thông điệp rất là đặc biệt khi hết tất cả lại. Đó chính là một cái viên tim cương, linh hồn. Hoàn thiện, hoàn hảo. Rồi câu hỏi là các Brahmin trước đây theo những tôn giáo nào ạ? Rồi đến thời kỳ đồng thì từ cái lối xuống thánh thần đó con người họ hình thành đêm cái đạo Hindu được ra đời. Nhưng mà đạo Hindu thật ra thì cũng không biết ai thiết lập những cái đạo này. Nếu mà các tôn giáo khác mà hỏi là ai thiết lập thì biết cái người sáng lập. Nhưng mà đạo Hindu thì không có người sáng lập. Và đạo Hindu thì cũng không có thờ cụ thể một đối tượng nào mà thờ rất nhiều. Tuy nhiên là có thờ Sipapa, dưới hình dáng là Sivalingam, rồi thờ Lakshmi, Narayan, Ganesh, Dukkha, rồi tất cả. Nhưng mà thờ nó cũng khá thứ hạn. Ban đầu thờ mà không bị pha nhiễm, pha tạp là thờ duy nhất một mình, Sipapa. Sau đó là thờ đối với những vị thần trong thời kỳ vàng, đó như là ký ức vậy đó. Thờ về Lakshmi, thờ Narayan, đó là những vị thần như ký ức gần còn sót lại về thời kỳ vàng. Sau đó thì cái bức độ thờ cũng nó xuống hơn nữa là thờ những cái vị thần cũng là một vị thần luôn. Mà nó là những vị thần mà... Nó là những ký ức mời nhạc hơn nữa về bản thân chúng ta vào cuộc chuyện giao này. Ví dụ như thần Ganesh, thì bà bà cũng nói là không có ai mà có cái vòi voi cả, và cũng không ai mà có cái gương mặt khỉ như Halloween cả. Rồi cũng không có vị thần nào, nữ thần nào, con người nào có tới 8 cánh tay, 3 cái đầu nhạc. Đó là những hình ảnh mời nhạc còn sót lại của chúng ta khi chúng ta nỗ lực vào lúc này. Đó, dù sao thì cái tôn thờ đó nó vẫn còn cao quý. Rồi sau đó xuống hơn nữa là bắt đầu là thờ tới những con người, những guru. Rồi xuống hơn nữa là thờ bắt đầu thờ những ý tố vật chất nhạc. Thờ đá, thờ nước, thờ lửa. Rồi từ từ, theo thời gian là thờ đến những con người bình thường, thậm chí là ô trọng. Thờ hết tất cả. Đó, thì nó theo từ từ như vậy. Thì chúng ta thì đều trải qua các tôn giáo ấy hết. Sau khi mà kết thúc thời kỳ vàng, thời kỳ vạt, theo lối sông thanh thần, khi chúng ta bước vào thời kỳ đồng, chúng ta cũng bắt đầu là con đường tìm kiếm. Từ thời kỳ đồng tới đây là con đường tìm kiếm. Tìm kiếm bình an, tìm kiếm hạnh phúc, tìm kiếm những giá trị mà chúng ta đã từng trải qua, chúng ta đã từng nhớ rải được, để chúng ta thèm khác, muốn có được lại hương vị đó. Bắt đầu chúng ta tìm kiếm. Thì tôn giáo hay là lối sống hay là đạo, nó đều xuất phát từ một cái từ tiếng Anh, tiếng Hindi chung chính là Dharma. Dharma hồi chúng ta hay nghe là Pháp. Pháp, đạo, con đường, lối sống, tôn giáo đều là một Dharma. Và Dharma là một hành trình mà chúng ta đi tìm kiếm để lấy lại được những cái hương vị mà chúng ta đã từng nếm trải qua. Cho nên không thống kê rõ ràng là chúng ta đi vào bao nhiêu tôn giáo, bao nhiêu lối sống từ thời kỳ đồng cho đến thời kỳ sắc. Nhưng mà chắc chắn là cũng không ít. Mỗi người chúng ta sẽ biết là mình thuộc nơi nào. Đúng không ạ? Chúng ta hãy nghiệm lại xem. Chúng ta sẽ xem là mình thuộc nơi con đường nào trước kia rồi. Chúng ta sẽ biết được. Đúng như Brahmaprabha thì biết rất nhiều, học rất nhiều. Đúng rồi, Brahmaprabha theo tới là 12 guru, học rất nhiều kinh sách, là theo nhiều lắm, biết nhiều lắm. Ví dụ ngay khi mà đứng với ký thướng của Brahmaprabha, mình cũng cảm nhận là cuộc đời trước kia là mình đã thuộc về con đường nào. Nó rất là rõ luôn. Rồi. Chúng ta còn điều gì trao đổi với nhau nữa không Hồng ạ? Nếu không thì bây giờ chúng ta sẽ dành ra khoảng thời gian để Nga đón mượn Gia Sinh cùng với nhau. Đúng rồi. Rồi mình kể lại cho các chị em mình cùng nghe nha. À có một câu hỏi nữa. Trong buổi hôm nay có được gặp đến một nữ Hồng Xô. Ý nghĩa của Hồng Xô là tôi là linh hồn này đi chọn chư kỳ theo cách này. À Hồng Xô xô Hồng nó chỉ đơn giản là tôi đã từng như thế nào. Thì bây giờ tôi là như thế ấy. Chẳng hết. Nha. Hồng Xô xô Hồng tôi từng là như thế nào. Và tôi hiện tại tôi là như thế ấy. Nha. Làm thế nào để viết được mức độ hâm xô của mình? Trạng thái hiện tại của mình. Mình sẽ biết được mình sẽ đến vào thơ kỳ bạc hay thơ kỳ vàng. Kể cả ở thơ kỳ bạc thì mình sẽ biết được là mình đến vào cuối thơ kỳ bạc, giữa thơ kỳ bạc hay đầu thơ kỳ bạc. Hay là cuối thơ kỳ vàng, giữa thơ kỳ vàng hay là đầu thơ kỳ vàng. Cụ thể hơn là nếu mà bây giờ mình cũng vẫn đang chật vật tranh đấu và đã cho chúng ta những lời dạy rõ ràng và những cái giới lục rõ ràng. Và khi mà chúng ta vẫn phải chật vật để mà chúng ta thực hành nó. Và phải đấu tranh với chính mình phải chật vật để mà thực hành. Thì có nghĩa là chúng ta đa số là chúng ta không vượt qua được thì sẽ rơi vào thơ kỳ bạc. Bởi vì thơ kỳ bạc là thơ kỳ mà vẫn nằm trong được xem là thiên đường, bán thiên đường. Mà lúc đó thì dành cho những ai mà phải chật vật tranh đấu và có thất bại. Nhưng dù sao với sự nhân từ của ba ba cũng như vợ thịt thì vẫn được đến vào trong thiên đường. Nhưng mà khi chúng ta dựa theo kiến thức của ba ba mà chúng ta thực hành dễ dàng và một cách trân tru dễ dàng thì chúng ta sẽ đi vào thơ kỳ vàng. Vàng thì cũng là đầu, giữa hay là cuối. Nếu mà gọi là nỗ lực mà bức phá, mạnh liệt, mạnh mẽ thì sẽ là đầu thơ kỳ vàng. Điến vào ngày 1 tháng 1 năm 1 vào lúc mà thơ kỳ vàng bắt đầu. Ngay ngày lễ đăng quan của Lakshmi và Narayan. Đó, thì dựa theo những cái nỗ lực của chúng ta, mình cảm nhận được mình nỗ lực đến mức độ nào trạng thái của mình vững mạnh đến đâu thì mình sẽ biết được HOM SO SO HOM, tôi đã từng như thế nào thì giờ tôi sẽ trở nên như thế ấy. Vĩ nhiên mỗi người có mức độ HOM SO SO HOM khác nhau. Có thời điểm mình nhận ra mình ở thơ kỳ vàng, có thời điểm mình nhận ra mình ở thơ kỳ vàng. Có đấy ạ. Có những lúc mà chúng ta nỗ lực rất là tốt, cảm thấy như là bay, bức phá, dẫn đầu hết tất cả. Nhưng chỉ với cái sự dẫn mảng thì có thể là thuộc lùi, có khi là bớt hết tất cả. Cho nên bà ta mới nói cái từ là, cái từ bà ta luôn nói với chúng ta chính là từ LUÔN LUÔN. LUÔN LUÔN. Bà ta không có sử dụng cái từ thỉnh thoảng. Bà ta luôn nhắc các con hãy LUÔN LUÔN. LUÔN nhớ đến ta. LUÔN nỗ lực. Là LUÔN ở trong trạng thái bay. LUÔN ở trong điểm hứng khoan xây xưa. Tức là bà ta cũng sử dụng cái từ LUÔN LUÔN. Đó. Nếu mà không LUÔN LUÔN thì lúc thì bức phá, ngoạn mục. Chúng ta cảm thấy như chúng ta đang ở, sống trong thời kỳ vàng. Quên vì trạng thái của chúng ta giống như là tương thức với thời kỳ vàng này. Nhưng khi mà chỉ thoáng trót mà chúng ta bất cẩn, dẫn mảng, chúng ta rơi vào thời kỳ bạc mà chúng ta không hay. Vợi kịch có phải là những quy luật vũ trụ bất di với kịch không ạ? Trong vợi kịch thì, vợi kịch này có hai cái hay như thế này. Vợi kịch nó như là một cái khung, khung sườn. Khung sườn là cái gì? Khung sườn là, nó cho một cái thời hạn là năm ngàn năm. Một cái deadline đó là năm ngàn năm. Không hơn không kém. Và trong năm ngàn năm nó chia thành bốn thời kỳ vàng, bạc, đồng sắc. Và mỗi thời kỳ là 1.250 năm. Đều như nhau. Cái khung nó là như vậy. Còn cái vai của mỗi diễn viên sẽ nào thì? Vợi kịch nó, nó còn chừa cho chúng ta. Lóc vào. Khi mà bà bà đến, bà bà kết lục bí mật đó cho chúng ta. Và với bà bà là vị đạo diễn, bà bà sẽ hướng dẫn cho chúng ta là con nên diễn như thế nào thế nào thế nào. Bà bà chỉ hướng dẫn thôi nhé. Nhưng diễn như thế nào? Còn quyền quyết định chúng ta muốn diễn làm sao là do mình. Vì vậy bà bà đến, bà bà hướng dẫn và bà bà đặt vào tay chúng ta từ bút vào may. Và mỗi người chúng ta sẽ quyết định mình viết cái kịch bản chi tiết cho cuộc đời mình. Không phải trong kiếp này đâu. Mà trong 84 kiếp nó như thế nào là do chúng chúng ta sẽ quyết định. Đó, với những ai mà biết kiến thức về vợi kịch này thì sẽ có được cái thẩm quyền như thế mà mình sẽ tự viết kịch bản của cuộc đời mình. Nếu vào lúc này mình thả, bu thả tới đâu hay tới đó thì nó cũng sẽ là như vậy. Vai của mình cũng sẽ như vậy. Cái kịch bản của cuộc đời mình nó cũng sẽ là như vậy. Nhưng mà bây giờ mình nhận thức được mình thay đổi thì ngay trong vòng giây tiếp theo mình đổi suy nghĩ, mình đổi lời nói, mình đổi hành động, mình đổi hết tất cả mọi thứ. Kịch bản của mình nó cũng thay đổi luôn. Và chưa kỳ sau cùng giây phút này, kịch bản của mình nó cũng thay đổi luôn. Đó, kịch bản nó sẽ lặp đi lặp lại từ chưa kỳ này chưa kỳ khác nó sẽ lặp lại y như vậy. Nhưng cái gì lặp lại thì chúng ta không biết, chúng ta không hề biết. Tất cả này đều là do chúng ta quyết định. Đó. Nhưng còn những linh hồn mà không biết về vợ kịch thì sao? Thì dĩ nhiên tất cả đều chịu sự chi phối, chịu sự chi phối. Nếu như chúng ta có để ý từ từ theo thời gian đó, biết rằng là mỗi linh hồn là một thực thể súng độc đáo, mỗi linh hồn họ có những tâm ứng riêng, những nét đặc biệt riêng, mỗi linh hồn vốn nghĩa là có những nét đặc biệt riêng. 7-8 tỷ linh hồn đều có những nét đặc biệt riêng mà không linh hồn nào giống linh hồn nào. Khi mà những linh hồn đó sống thật sự với tư ý thức bản thân mình là như vậy đó, thì cái tiềm năng bên trong họ được bột ra. Rõ hơn là khi mà chúng ta quan sát là trên thế giới đó có những linh hồn mà chúng ta biết chắc chắn đó là linh hồn mới bởi vì họ có những năng lực, tài năng, sáng tạo, nó bột lộ ra, nó tuyệt vời lắm và nó không giống bất kỳ ai luôn. Đó, có những linh hồn đổi trội là như vậy. Đó là chúng ta biết là đó là những linh hồn mới đến. Nó rất là rõ, mình cảm nhận được cái sự trong sáng, sự tuần khiết của họ, trống trẻo của họ, rồi cái năng lực của họ được bột lộ ra rất đặc biệt. Trong lịch sử chưa bao giờ có một ai đó mà có cái năng lực nó bột lộ ra rõ và đẹp đến như vậy. Nhưng rồi theo thời gian khi mà con người đi vào cái ý thức cơ thể ấy đó, thì chúng ta nhìn nhau. Ý thức cơ thể đặc trưng của nó là chúng ta nhìn vào nhau, chứ không có nhìn vào chính mình, không nhìn vào chính bản thân mình với những cái năng lực vốn có của mình, là chúng ta nhìn vào nhau. Nhìn vào nhau thì sẽ bị ảnh hưởng lẫn nhau, học hỏi lẫn nhau, ảnh hưởng lẫn nhau, bị nhiễm độc bởi nhau. Thì từ từ là sau kết những cái xấu ở nhau là chính, và họ linh hồn mất đi bản sắc, mất đi bản sắc của họ. Và khi mà tôi quan sát thấy trong cuộc sống, mình dễ dàng là mình gom lại họ theo từng nhóm, gom nó lại theo từng nhóm đối tượng và mới biết được là họ đang nhìn nhau. Ví dụ như một người nào đó, nhìn thấy ai đó mặc bộ đồ trên này, nhưng mà khi mà ướng cái bộ đồ đó vào chính cái cơ thể của mình thì nó không có phù hợp tiếp nào. Nhưng mà trong cái ánh nhìn của họ, họ xem là mình mặc thế này là đẹp, bởi vì mình thấy nhiều khi mặc đẹp mình sẽ bắt tiếp theo, mặc đẹp nhưng mà ướng vào là không đẹp. Đó, từ từ là hàng ngàn người, hàng triệu người cứ sao chép như nhau, mất đi cái bản sắc. Mà họ sao chép không chỉ là cách ăn mặc, cách nói năng, và cả trong cái tư tưởng, thái độ, quan điểm của nhau. Cho nên đó là cho các linh hồn mất dần đi cái bản sắc của mình. Rồi dần dần cảm thấy đó vợ kịch này là cái vợ kịch nó diễn ra giữa những con người mất đi cái bản sắc, cứ sao chép qua lại với nhau. Chúng ta dễ nhờ chúng ta sẽ thấy con người này này ra ngoài, họ cứ gặp người này xong nó ná giống như là gặp cái người này ở đâu đó rồi, bởi vì họ đã sao chép lẫn nhau, nó không còn một bản sắc nào đó nữa. Rồi từ từ thấy họ cứ ná giống với nhau cả về cái gì nào, bởi vì từ trong cái cái năng lượng, cái tư tưởng của họ nó đã giống, sao chép như nhau rồi, cho nên sinh ra nhiều khi mình thấy cái trạng thái của họ, ánh nhìn của họ, hành xử của họ nó cũng giống giống như nhau. Rồi chưa kể bây giờ thêm công nghệ là phụ thuật thẩm mỹ nữa, nó thành những cái người mà gọi là có nhan sắc, khuôn đúc luôn, nó dần dần mất cả cái bản sắc. Giờ cái vợi kịch nó không còn cái đẹp của sự đa dạng nữa mà, cái sự ná ná ná ná hao hao giống với nhau, và họ không quyết định được là họ không tự vẽ lên cuộc đời của mình. Thực ra họ có vẽ lên đấy, nhưng mà họ vẽ theo cái kiểu là bị thao túng, bị lợi thuộc, bị phụ thuộc, chứ họ không biết. Nhưng một khi mà họ biết được họ có được thổng quyền tự vẽ lên cái vợi kịch cuộc đời của riêng họ, thì họ sẽ làm khác đi. Và vợi kịch nó là như vậy, nó có cái khung, và diễn cụ thể vai gì vai gì, diễn như thế nào là do chính chúng ta quyết định. Và vợi kịch thì nó cũng có một cái luật, đưa ra cho chung một cái luật, để tất cả mọi người không ngờ là không bị chạy ra khỏi cái đường dây vợi kịch. Vợi kịch nó là diễn diễn diễn, nhưng mà cái luật cao ma, cái luật nhân quả của ta là phải tuân thụ. Còn nếu mà không tuân thụ theo cái luật nhân quả đó thì chúng ta cũng sẽ bị chế tài, bị phạt. Nên vợi kịch nó rất mở. Một khi chúng ta biết bí mật về vợi kịch, chúng ta thấy vợi kịch này rất là mở. Rất là mở luôn. Mở đến mức mà nhiều khi chúng ta cũng không biết phải khai thác nó như thế nào. Chúng ta thấy mình sướng không nào? Vợi kịch nó quá mở cho mình luôn. Nên chúng ta thấy chắc chắn là các anh chị em chúng ta sẽ có trải nghiệm như thế này. Một lúc nào đó chúng ta đang cảm thấy mình rơi vào một cái tình cảnh rất là bi đát. Và chúng ta rối mù trong đó. Khi chúng ta ngột với ba ba, chúng ta cũng thang vãng và kể lệ với ba ba. Xong rồi chúng ta sẽ đột nhiên cảm thấy mình sáng ra một ý tưởng. Lần đó nó chói lòa, nó xuất hiện. Là chúng ta thay đổi tư duy của mình. Một khi chúng ta thay đổi tư duy của mình một cái rồi, ngay lập tức tất cả mọi thứ được thay đổi và mình thoát ra khỏi cái hoàn cảnh bi đát đó của mình. Chắc chắn là có thôi mà. Một khi chúng ta thay đổi tư duy của mình một cái rồi, ngay lập tức tất cả mọi thứ được thay đổi và mình thoát ra khỏi cái hoàn cảnh đó của mình. Chắc chắn là có thôi mà. Một khi chúng ta thay đổi tư duy của mình một cái rồi, ngay lập tức tất cả mọi thứ được thay đổi và mình thoát ra khỏi cái hoàn cảnh đó của mình. Chắc chắn là có thôi mà. Một khi chúng ta thay đổi tư duy của mình một cái rồi, ngay lập tức tất cả mọi thứ được thay đổi và mình thoát ra khỏi cái hoàn cảnh đó của mình. Chắc chắn là có thôi mà. Một khi chúng ta thay đổi tư duy của mình một cái rồi, ngay lập tức tất cả mọi thứ được thay đổi và mình thoát ra khỏi cái hoàn cảnh đó của mình. Chắc chắn là có thôi mà. Một khi chúng ta thay đổi tư duy của mình một cái rồi, ngay lập tức tất cả mọi thứ được thay đổi và mình thoát ra khỏi cái hoàn cảnh đó của mình. Chắc chắn là có thôi mà. Một khi chúng ta thay đổi tư duy của mình một cái rồi, ngay lập tức tất cả mọi thứ được thay đổi và mình thoát ra khỏi cái hoàn cảnh đó của mình. Chắc chắn là có thôi mà. Một khi chúng ta thay đổi tư duy của mình một cái rồi, ngay lập tức tất cả mọi thứ được thay đổi và mình thoát ra khỏi cái hoàn cảnh đó của mình. Chắc chắn là có thôi mà. Một khi chúng ta thay đổi tư duy của mình một cái rồi, ngay lập tức tất cả mọi thứ được thay đổi và mình thoát ra khỏi cái hoàn cảnh đó của mình. Chắc chắn là có thôi mà. Một khi chúng ta thay đổi tư duy của mình một cái rồi, ngay lập tức tất cả mọi thứ được thay đổi và mình thoát ra khỏi cái hoàn cảnh đó của mình. Chắc chắn là có thôi mà. Một khi chúng ta thay đổi tư duy của mình một cái rồi, ngay lập tức tất cả mọi thứ được thay đổi và mình thoát ra khỏi cái hoàn cảnh đó của mình. Chắc chắn là có thôi mà. Một khi chúng ta thay đổi tư duy của mình một cái rồi, ngay lập tức tất cả mọi thứ được thay đổi và mình thoát ra khỏi cái hoàn cảnh đó của mình. Chắc chắn là có thôi mà. Một khi chúng ta thay đổi tư duy của mình một cái rồi, ngay lập tức tất cả mọi thứ được thay đổi và mình thoát ra khỏi cái hoàn cảnh đó của mình. Chắc chắn là có thôi mà. Một khi chúng ta thay đổi tư duy của mình một cái rồi, ngay lập tức tất cả mọi thứ được thay đổi và mình thoát ra khỏi cái hoàn cảnh đó của mình. Chắc chắn là có thôi mà. Một khi chúng ta thay đổi tư duy của mình một cái rồi, ngay lập tức tất cả mọi thứ được thay đổi và mình thoát ra khỏi cái hoàn cảnh đó của mình. Chắc chắn là có thôi mà. Một khi chúng ta thay đổi tư duy của mình một cái rồi, ngay lập tức tất cả mọi thứ được thay đổi và mình thoát ra khỏi cái hoàn cảnh đó của mình. Chắc chắn là có thôi mà. Một khi chúng ta thay đổi tư duy của mình một cái rồi, ngay lập tức tất cả mọi thứ được thay đổi và mình thoát ra khỏi cái hoàn cảnh đó của mình. Chắc chắn là có thôi mà. Một khi chúng ta thay đổi tư duy của mình một cái rồi, ngay lập tức tất cả mọi thứ được thay đổi và mình thoát ra khỏi cái hoàn cảnh đó của mình. Chắc chắn là có thôi mà. Một khi chúng ta thay đổi tư duy của mình một cái rồi, ngay lập tức tất cả mọi thứ được thay đổi và mình thoát ra khỏi cái hoàn cảnh đó của mình. Chắc chắn là có thôi mà. Quà sẽ là một lời chúc phúc mà bà bà sẽ dành cho chúng ta trở lại Gia Sinh này. Chúng ta sẽ bắt đầu nhận lời khuyên của bà bà. Giờ đây tôi kết nối với bà bà. Tôi đã tâm sự chia sẻ với bà bà, kể đến người, những suy nghĩ, cảm xúc của mình. Tôi là đứa con ngoan của người. Tôi bắt người. Tôi là người con. Tôi là một đứa trẻ, ngoan ngoãn, thanh phít, trong sáng. Dù được yêu thương, bà bà nhìn tôi với ánh nhìn, nhân từ, bao dâng, chấp nhận. Người yêu thương tôi vô điều kiện. Người dung dịu cho tôi an toàn. Người bảo vệ trợ chè cho tôi. Và giờ đây, người trao cho tôi lời chúc phúc đặc biệt cho năm mới. Tôi hãy sẵn sàng đóng nhận lời chúc phúc người dành riêng cho tôi vào lúc này. Lúc này, tôi sẵn sàng đóng nhận lời chúc phúc của bà bà. Lúc này, tôi sẵn sàng đóng nhận lời chúc phúc của bà bà. Mong con ý thức linh hồn và trải nghiệm trạng thái không còn thoái tực trong hình dáng thiên thần của con. Với trạng thái ý thức linh hồn, con có thể trải nghiệm trạng thái không còn thoái tực ngay cả trong suy nghĩ của mình. Nhưng ai không còn thoái tực đến mức độ này thì không thể bị hấp dẫn bởi bất kỳ kiểu u trọng nào hay bất kỳ kiểu hấp dẫn nào của năm yếu tố vật chất. Để làm được như vậy, trong khi ở trong cơ thể hữu hình, con hãy ủng định mình trong trạng thái ý thức linh hồn, trạng thái vô thể. Bây giờ là lần chúc phúc cho các chị cùng nghe. Mong con là thiên thần hoàn hảo, đi theo một con đường và có mọi mối quan hệ với một đứa duy nhất. Hãy để cho trí tuệ của con ở trong sự bầu bạc và mối quan hệ với một người cha. Trong cả hình thể hữu hình và vô hình, rồi con sẽ trở thành thiên thần. Nhưng ai có mọi mối quan hệ và mọi mối liên hệ với một đứa duy nhất thì lúc nào cũng là thiên thần. Giống như người ta bị lên tấm biển trên phố, đường này bị phong tỏa. Tương tự như vậy, hãy chặn mọi lối đi khác, rồi trí tuệ của con sẽ ngưng lang thang. Và đây là lần chúc phúc dành cho chị Sương. Mong con mang hình dáng thiên thần. Với ánh sáng của kiến thức, hãy làm cho con đường nụ lực trở nên dễ dàng và rõ ràng. Cả ánh sáng và sức mạnh đều được nhìn thấy rõ ràng trong cuộc đời của thiên thần. Tuy nhiên, để mang hình dáng ánh sáng và sức mạnh, con cần có sức mạnh nghi ngẩm và sức mạnh hoang dung. Đối với tầm trí, con cần có sức mạnh nghi ngẩm. Đối với lời nói và hạn động, con cần hấp thu sức mạnh hoang dung. Sau đó, lời con nói ra và hạn động con thực hiện sẽ yên như vậy. Và đây là lần chúc phúc dành cho chị Nga. Mong con là thiên thần khử thi chuyện giao. Người sẽ trở thành thánh thần, ăn và chia sẻ với người khác. Prabhu Prasad Đức Thạnh Đức Thạnh Thánh Thị chính là Prabhu Prasad. Thức ăn thiên liên được dâng cúng, hướng thường nhất. Giống như con chia sẻ tô ly với nhau vì tình yêu thương, tương tự như vậy, hãy giao cho người khác tô ly Đức Thạnh Thánh Thị này. Linh hồn cần sức mạnh nào, hãy giao đi sức mạnh ấy. Bằng từng chí con, nghĩa là bằng thái độ và sống rung rộng thanh khiết của con. Thông qua hành động, con hãy trở thành hình thân của Đức Thạnh. Và giao cho linh hồn sự hợp tác để hấp thu Đức Thạnh. Xin tiếc ơn rất nhiều anh Tùng. Và đây là lời chúc phúc dành cho chị Tuyết. Mong con tràn đời mong nguyện tốt lành và trải nghiệm trạng thái thiên thân bằng cách chấm dứt mọi cảm nhận kháng lịch. Nền tảng cho trạng thái bay hoặc trạng thái sa ngã trong cuộc đời là hai điều, cảm nhận và ý định. Có cảm nhận mang lại lợi ích cho mọi người. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận gia tăng lòng can đảm và nhiệt tinh. Cảm nhận ý thức linh hồn và cảm nhận thuộc về. Nhưng ai có cảm nhận như thế có thể ổn định mình trong trạng thái thiên thân. Lý do chính yếu gây ra trợ ngại là những cảm nhận kháng lịch. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Nhưng đừng có ràng buộc về hành động. Khi thân làm người thực hiện hành động, nhưng thoát khỏi ràng buộc của hành động ấy. Đừng có sự ràng buộc nào về mặt cơ thể, mối quan hệ thuộc cơ thể, và tài sản sở hữu. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác. Cảm nhận yêu thương và hợp tác.