Home Page
cover of sakar murli 01 10 2024
sakar murli 01 10 2024

sakar murli 01 10 2024

Murli VNMurli VN

0 followers

00:00-27:33

Nothing to say, yet

Podcastspeechnarrationmonologuemale speechman speaking
0
Plays
0
Downloads
0
Shares

Audio hosting, extended storage and many more

AI Mastering

Transcription

SACAMBULI NGAY 1 THÁNG 10 NĂM 2024 TRẦM TÂM Con ngọt ngào, hãy thực hành ý thức linh hồn. Chỉ bằng cách thực hành ý thức linh hồn mà con sẽ có thể trở thành linh hồn thành phí và thiện năng. Câu hỏi, nhờ có kỹ thức về điều gì mà con liên tục nhận mình vui tươi? Câu trả lời, con đã nhận được kỹ thức rằng đây là vợi kịch tuyệt vời, nó đang được tạo ra. Phần vai bất diệt của mỗi một diễn viên được ấn định trong vợi kịch này. Mỗi một người đang diễn phần vai của mình. Nhờ biết được điều đây mà con liên tục duy trì được sự vui vẻ. Câu hỏi thứ hai, nghệ thuật nào mà người cha có, không ai khác có? Câu trả lời, chỉ người cha có nghệ thuật làm cho con trở nên ý thức linh hồn, bởi vì bản thân người liên tục ý thức linh hồn. Người la đứng tối cao, không có người nào có thể có nghệ thuật này. Ổn, sạc biệt. Người cha ngồi đây và giải thích cho các con những đứa con tâm linh. Nghĩa là giải thích cho các con những linh hồn. Con phải xem con là linh hồn, phải không? Người cha đã giải thích cho con rằng. Trước hết, con hãy thức ăn. Con là linh hồn, chứ không phải là cơ thể. Chỉ khi con xem con là linh hồn, con sẽ nhớ đến người cha tối cao. Nếu con không xem con là linh hồn, chắc chắn chỉ những mối quan hệ, đời thương và công việc làm ăn kinh doanh v.v. sẽ được nhớ đến. Đây là lý do vì sao trước hết con phải có sự thức ăn. Tôi là linh hồn. Rồi sẽ có sự tưởng nhớ đến người cha tâm linh. Người cha trao cho con những lời dạy. Đừng xem con là cơ thể. Chỉ một lần duy nhất trong cả chu kỳ, người cha trao cho con kiến thức này. Sau đó, con sẽ nhận được sự giải thích này một lần nữa sau năm nghìn năm. Nếu con xem con là linh hồn, con cũng sẽ nhớ đến người cha. Trong suốt nửa chu kỳ, con đã xem con là cơ thể. Giờ đây con phải xem con là linh hồn. Giống như con là linh hồn, vì vậy ta cũng là linh hồn. Tuy nhiên ta là đứng tối cao. Ta chỉ là linh hồn mà thôi. Vì vậy ta không nhớ đến bất kỳ con người có cơ thể nào. Đà đà này là con người có cơ thể, trong khi người cha ứ thì vô thể. Pratyapitāprama này là con người dự hình. Tình thật của Śrīpapa là Shiva. Người chỉ là linh hồn. Người là đứng cao cuối nhất, nghĩa là người là linh hồn tối cao. Ta chỉ đến vào lúc này, đi vào cơ thể này. Người không bao giờ có thể trở nên ý thức cơ thể. Chính con người hữu hình, trở nên ý thức cơ thể. Người thì liên tục vô thể. Người phải đến và tạo cảm hứng cho con, để con có sự thực hành này. Người nói, con hãy xem mình là linh hồn. Ngồi và học bài học này. Tôi là linh hồn, tôi là linh hồn. Tôi, linh hồn này, là con của Śrīpapa. Sự thực hành được cần đến cho mọi điều. Người cha không đàm giải thích điều gì mới cho con. Khi con kiên định xem con là linh hồn, con cũng sẽ có sự tự nhớ kiên định về người cha. Nếu con ý thức cơ thể, con sẽ không thể nào nhớ đến người cha. Trong suốt nửa chú kỷ, con có sự cao ngạo liên quan đến cơ thể. Giờ đây ta dạy cho con, con hãy xem mình là linh hồn. Không ai trong thời kỳ vang dạy cho con xem bản thân là linh hồn. Tên gọi luôn được đặt cho cơ thể. Nếu không, con sẽ gọi nhau là Di. Của thừa kế, con đã nhận được từ người cha ở đây, thì được nhận như là phần thưởng ở đó. Tuy nhiên, con vẫn sẽ gọi nhau bằng tên. Shri Krishna cũng là cái tên cho cơ thể. Các hoạt động không thể nào tiếp tục diễn ra mà không có tên gọi. Không phải là bất kỳ ai ở đó đều nói, hãy xem bạn là linh hồn. Ở đó, mọi người đều ý thức linh hồn. Con được tạo cảm hứng thực hành điều này vào lúc này đây bởi vì rất nhiều tội lỗi đã tích lũy. Tội lỗi dần dần tích lũy, từng chút từng chút một, và giờ đây con đã trở thành linh hồn hoàn toàn tội lỗi. Bất cứ điều gì con đã làm trong suốt nửa chư kỷ đều phải kết thúc. Dần dần, nó sẽ tiếp tục giảm đi. Trong thời kỳ vàng, con đã hoàn toàn thanh xíc. Trong thời kỳ bạn, con trở nên thanh xíc. Giờ đây, con nhận được của Thưa Kế. Chỉ bằng cách xem con là linh hồn và nhớ đến Người Cha, con nhận được của Thưa Kế. Chứng là vào lúc này, Người Cha trao cho con những lời dạy để trở nên ý thức linh hồn. Con không nhận được những lời dạy này trong thời kỳ vàng. Mỗi một người tiếp tục tiếng lên, theo tên gọi của mình. Ở đây, mỗi một người các con phải trở thành linh hồn thanh xíc và thiện lành từ linh hồn tội lỗi với sức mạnh của Yoga. Trong thời kỳ vàng, không cần đến kiến thức này và con cũng không mang theo những lời dạy này đến đó. Con không mang theo kiến thức này và con cũng không mang theo Yoga này đến đó. Chỉ vào lúc này, con phải trở nên thanh xíc từ tội lỗi. Sau đó, các tấp độ của con từ từ giảm, giống như các tấp độ của mặt trăng giảm cho đến khi nó chỉ còn là một đường cong mộng manh. Vì vậy, con đừng trở nên hoang mang về điều này. Nếu con không hiểu điều gì đó, con có thể hỏi. Trước hết, con hãy có niềm tin kiên định rằng con là linh hồn. Các con, những linh hồn, giờ đây đã trở nên hoàn toàn thanh xíc. Ban đầu, con từng là hoàn toàn thanh xíc. Sau đó, ngày qua ngày, các tấp độ của con tiếp tục giảm. Khi con không giữ kiên định rằng con là linh hồn, thì con quên mất người cha. Đây là điều trước tiên. Bằng cách trở nên ý thức linh hồn, con sẽ nhớ đến cha và cũng nhớ đến của thư kế của con. Khi con nhớ đến của thư kế của con, con sẽ giữ bình thanh khiết và cũng có những bức hành thánh thiện. Con có mục tiêu và mục đích của mình ở trước mặt con. Đây là trường đại học của Thượng Đế, nơi Thượng Đế đang dạy cho con. Chỉ có người mới có thể làm cho con trở nên ý thức linh hồn. Không ai khác có kỹ năng này. Chỉ một người cha duy nhất dạy cho con điều này. Đa đa này cũng đang nỗ lực. Người cha thì không bao giờ nhận lợi cơ thể. Để rồi, người sẽ phải nỗ lực để trở nên ý thức linh hồn. Người chỉ đến vào lúc này để làm cho con trở nên ý thức linh hồn. Có cô nói rằng, làm thế nào ai đó có trách nhiệm ở trên đầu của mình có thể ngủ một cách thoải mái đây? Khi người nào đó có quá nhiều công việc làm ăn, kinh doanh, v.v. Người ấy không có thời gian rảnh rỗi. Nhưng ai có thời gian rảnh rỗi thì đi đến trước bà bà để nỗ lực. Một số người mới cũng đến và chúng cảm thấy rằng kiến thức này rất hay. Những lời này, hãy nhớ đến ta, cha của con, và tội lỗi của con sẽ được gồ bỏ, thì cũng được đề cập đến trong kinh ghi ta. Vì thế, người cha giải thích điều này. Người không, quê tội ai? Người biết rằng con phải trở nên ô trọng từ thanh khiết, và người phải đến để làm cho con trở nên thanh khiết từ ô trọng. Đây là vợ kịch được định sẵn. Không có chuyện, phỉ bán, bôi nhỏ bất kỳ ai ở đây. Giờ đây, con hiểu kiến thức này thật rõ ràng. Không ai khác biết về thượng đế. Đây là lý do vì sao họ được gọi là những đứa trẻ mù côi và những người vô thần. Giờ đây, người cha đang làm cho con trở nên thật có hiểu biết. Trong vái trò làm người thời, người đang dạy cho con, trước khi thế giới này tiếp tục diễn diễn như thế nào. Khi con nhận được những lời dạy này, con được cải hóa. Bà Vát, từng là môi đền của Siva, Sivalaya, giờ đây đã trở thành nhà thổ. Không có chuyện, lăng mã, phỉ bán gì ở đây. Đây là vợ kịch mà người cha giải thích cho con. Người nói với con, con đã thay đổi từ thánh thân thành quỷ như thế nào. Nhưng người không hỏi con tại sao con lại trở nên như thế. Người cha đã đến để trao cho con lời giới thiệu về người. Người cũng đã đến để trao cho con kiến thức trước khi thế giới xây chuyển như thế nào. Chỉ con người mới biết điều này. Giờ đây, con biết điều này và con đang trở thành thánh thân. Đây là việc học làm thế nào để thay đổi từ con người thành thánh thân. Và chỉ người cha ngồi đây dạy cho con. Ở đây, tất cả đều là con người. Thảm thần thì không thể nào đến thế giới này. Vì thế, họ không thể trở thành người thơi và dạy cho con. Con hãy nhìn xem người cha dạy cho con, người đến đây để dạy cho con như thế nào. Được nhớ rằng, người cha tối cao, linh hồn tối cao, nhận lấy cụ xe. Họ không biết ra đầy đủ là người nhận lấy cụ xe nào. Thậm chí không ai hiểu ý nghĩa của Tri-mu-ti. Người cha tối cao có nghĩa là linh hồn tối cao. Người cao là giới thiệu về người. Người là ai? Không có chuyện cao ngạo gì ở đây. Do không hiểu điều này, cho nên mọi người nói người có sự cao ngạo. Prama này không nói rằng ông ấy là Thượng Đế. Đây là chuyện liên quan đến sự hiểu biết. Đây là những lời hướng thường của người cha. Người cha của tất cả các linh hồn là một lính duy nhất. Người này thì được gọi là Đa-đa. Người này là cụ xe may mắn. Ông ấy được đặt tên là Prama bởi vì các Pramin được cầm đến. Prachapitta Prama chính là Adhitev. Ông ấy là người cha của nhân loại. Họ là những người như thế nào? Prachapitta Prama là con người có cơ thể. Vì thế, hẳn là người đã nhận nuôi ông ấy. Siddhartha giải thích cho các con. Ta không nhận nuôi bất kỳ ai. Dù gì, tất cả các con, những linh hồn, cũng luôn là con của ta. Ta không làm cho con trở thành con của ta, mà ta là người cha vĩnh hàng của các con, những linh hồn. Người cha giải thích thật rõ ràng. Tuy nhiên, người nói, con hãy xem con là linh hồn. Con phải từ bỏ toàn bộ thế giới cũ. Trí tuệ của con biết rằng mọi người sẽ quay trở về nhà từ thế giới này. Không phải là con phải có sự từ bỏ và đi vào trong rừng. Chúng ta sẽ từ bỏ toàn bộ thế giới và đi đến ngôi nhà của chúng ta. Đây là lý do vì sao không điều gì ngoại trường người cha nên được nhớ đến. Khi ai đó tiến đến độ tuổi 60, người ấy phải nỗ lực để vượt thoát khỏi âm thanh, nghĩa là đi vào trạng thái nghỉ hương. Việc đi vào trạng thái nghỉ hương thì nó liên quan đến thời gian này. Trên con rừng thở cúng, không ai biết về trạng thái nghỉ hương. Họ không thể giải thích ý nghĩa của trạng thái nghỉ hương. Vượt thoát khỏi âm thanh thì liên quan đến thế giới vô thể. Tất cả các linh hồn đều cứ ngủ ở đó. Vì vậy, đây là trạng thái nghỉ hương của mọi người. Mọi người đều phải trở về nhà. Trong kinh sách, họ mô tả rằng linh hồn là ngôi sao, tỏa sáng lấp lánh ở giữa vầng tráng. Một số người nghĩ rằng linh hồn có hình dáng như ngón tay cái, và họ nhớ đến hình dáng ngón tay cái. Làm thế nào họ có thể thở một ngôi sao được chứ? Vì vậy, người cha giải thích, khi con trở nên ý thức cơ thể thì con trở thành tiến đồ thở cúng. Khi khoảng thời gian cho thở cúng bắt đầu, thì đó được gọi là nhánh thở cúng. Còn nhánh kiến thức này thì riêng viện. Kiến thức và thở cúng không thể nào đồng thời cùng tồn tại. Giống như ngày và đêm không thể đồng thời cùng tồn tại. Ngày thì liên quan đến hạnh phúc, còn đêm thì liên quan đến đau khổ, nghĩa là thở cúng. Được bảo rằng, có ngày của Prajnaparama, sau đó có đêm của Prajnaparama. Vì thế, con người và Brahma chắc chắn tồn tại cùng thời điểm. Các con, những Brahmin, hiểu rằng con trải nghiệm được niềm hạnh phúc trong suốt nửa chư kỷ, rồi sau đó có đau khổ trong suốt nửa chư kỷ. Đây là điều được hiểu bằng trí tuệ của con. Con cũng biết rằng, không phải mọi người đều có thể nhớ đến người cha. Tuy nhiên, đích thân người cha tiếp tục giải thích cho con, con hãy xem con là linh hồn, và nhớ đến ta, rồi con sẽ trở nên thành khí. Thông điện này phải được trao cho mọi người. Con phải làm công việc phục vụ. Những ai không làm công việc phục vụ thì không phải là những bông hoa. Khi vị chủ nhân của khu vườn đi vào khu vườn, người chỉ muốn nhìn thấy ở trước mặt người, những bông hoa, là những người có khả năng phục vụ và mang lại lợi ích cho nhiều người. Còn những ai ý thức cơ thể thì có thể tự hiểu rằng, chúng không phải là những bông hoa. Những bông hoa thật tốt thì đang ngồi ở trước mặt ba ba. Vì thế, ánh nhìn của người cha hướng đến chúng, và một vũ điệu kiến thức thật tuyệt được trình diễn. Ở trong trường học, các giáo viên biết được rằng, ai sẽ đạt được thứ hạng, thứ nhất, thứ hai, và thứ ba. Sự chú ý của người cha cũng bị lôi kéo về phía những ai làm công việc phục vụ. Chúng là những người leo vào trái tim của người. Những ai gây ra phản phục vụ thì không thể leo vào trái tim của người. Điều đầu tiên, và trước hết, mà người cha giải thích đó là, con hãy có niềm tin kiên định rằng, con là linh hồn. Chỉ sau đó, sẽ có sự tự nhớ đến người cha. Nếu con ý thức cơ thể, con sẽ không thể nhớ đến cha. Trí tuệ của con sẽ bị lôi kéo về phía những mối quan hệ đời thương hoặc công việc nặng ăn kinh doanh của con. Khi con trở nên ý thức linh hồn, con nhớ đến người cha vừa thoát. Con nên nhớ đến người cha với thật nhiều tình yêu thương. Cần có nỗ lực để xem con là linh hồn. Con cần có sự cô tịch. Bởi vì khóa học ở trong lò lửa, trong vòng bệnh này, thì rất khó. Không ai nên được nhớ đến. Thậm chí, con không thể viết một lá thư cho bất kỳ ai. Ban đồ, đi tường lạ, lò luyện party của con, không phải mọi người đều có thể được giữ lại ở đây. Đây là lý do vì sao được bảo rằng, con hãy thực hành điều này trong khi đang sống ở nhà. Các tín đồ cũng giữ một không gian tặc bị để họ làm công việc thờ cúng ở trong đó. Họ ngồi ở nơi ới và lâm trang hạc. Vì thế, sự cô tịch cũng được cầm đến trên cuộc hành hương tượng như này. Con chỉ phải nhớ đến một người cha, không có chuyện, nói bất cứ điều gì. Con cần dành ra thời gian để thực hành, có sự tựa nhớ này. Con biết rằng, người cha đời thường là người sáng tạo hữu hạn, trong khi đứng kia là đứng sáng tạo vô hạn. Prasibhitarama cũng là vô hạn. Ông ấy nhận nuôi các con. Sipapa thì không nhận nuôi bất kỳ ai. Con liên tục là con của người. Các con, những linh hồn, nói rằng, con là những đứa con vĩnh hằng của Sipapa. Prasibhitarama đã nhận nuôi các con. Mỗi mùa khí cảnh phải được hiểu cho thật rõ ràng. Người cha giải thích cho con mỗi ngày. Con nói, ba ba ơi, chúng con không thể nhớ đến người. Người cha nói, con phải tìm ra thời gian cho việc này. Một số đứa không thể dành ra thời gian. Chúng có quá nhiều việc ở trong trí tuệ của chúng. Thế thì, làm thế nào chúng có thể ở trên cuộc hành phương tựa nhớ được đây? Người cha giải thích. Điều truyền hữu đó là, con hãy xem mình là linh hồn và nhớ đến ta. Rồi con sẽ trở nên thành khí. Tôi là linh hồn, là con của Sipapa. Đây là Man Mandapav. Điều này đòi hỏi nỗ lực. Không có chuyện, nhận được lời chúc phúc. Đây là thiệt học. Không thể có lời chúc phúc hay sự phát thương ở đây. Ta đặt tay của ta ở trên đầu con chưa? Con biết rằng, con đang nhận được cuộc thực tế của con từng người cha vô hạn. Mọi điều được bao gồm trong lời chúc phúc. Mong con bất tử. Mong con sống lâu. Con sẽ sống trọn vẹn tuổi thọ. Ở đó không bao giờ có cái chết yếu. Không có hiền trí hay thẩm nhân nào có thể trao cho con của thực tế này. Họ nói, mong bạn có con trai. Vì vậy, con người nghĩ rằng họ có một đứa con trai nhờ vào lời chúc phúc ấy. Bất kỳ ai không có con sẽ đi và trở thành ngôn đồ của người ấy. Kiến thức này chỉ nhận được một lần. Kiến thức này không bị phá tạp. Và phần thưởng của kiến thức thì kéo dài trong suốt nửa châu kỷ. Sau đó có sự ưu mê. Thờ cúng được bảo là ưu mê. Mọi điều được giải thích thật rõ ràng, cách xa. Ý thứ nhất, bây giờ là trạng thái nghỉ hưu của con. Vì thế, hãy loại bỏ mọi thứ ra khỏi trí tuổi của con và ở trong sự tưởng nhớ đến một người cha. Ngồi trong cô tịch và thức hành, tôi là linh hồn, tôi là linh hồn. Ý thứ hai, trở thành bốn hoa có khả năng phục vụ. Đừng thực hiện bất kỳ hành động nào gây ra phản phục vụ do sự ảnh hưởng của ý thức cơ thể. Trở thành công cụ mang lại lợi ích cho nhiều người, chắc chắn dành thời gian cho sự tưởng nhớ. Lời chúc phúc, mong con trở nên hoàn toàn thoát khỏi sự đáng kết bằng cách hấp thu sự mới mẻ từ kiến thức về sự thanh khí của Thượng Đế. Sự mới mẻ từ kiến thức của Thượng Đế chính là sự thanh khí. Con nói với những hương hoa say sưa tâm linh rằng, lửa và sợi bông không thể ở cùng với nhau mà không bắt lửa. Con thách thức cả thế giới và nói rằng, không trở nên thanh khí, con không thể trở thành linh hồn vô ghi hoặc gian đi. Vì thế, thanh khí có nghĩa là hoàn toàn thoát khỏi đáng kết. Đừng có bất kỳ sự đáng kết nào với bất kỳ ai hay bất kỳ đối tượng nào. Chỉ với sự thanh khí như thế, con có thể làm công việc phục vụ thanh lọc cho vật chất. Hậu hiệu, thanh phí là nền tảng chính của cuộc đời con. Cho dù con phải chết, con cũng không được từ bỏ lối sống của mình. Ổn sàng tiệt!

Listen Next

Other Creators