Home Page
cover of Hãy Quẳng Gánh Lo Đi - BK Shivani
Hãy Quẳng Gánh Lo Đi - BK Shivani

Hãy Quẳng Gánh Lo Đi - BK Shivani

BK Shivani Tiếng ViệtBK Shivani Tiếng Việt

0 followers

00:00-21:56

Nothing to say, yet

Podcastspeechnarrationmonologueinsidesmall room
0
Plays
0
Downloads
0
Shares

Audio hosting, extended storage and many more

AI Mastering

Transcription

Today we had a conversation with an organization in Silicon Valley. The person driving us home said that every Monday morning when we go to work, we feel stuck. It's hard for us to decide where we feel comfortable, whether in the office or at home. It's not about the place or the people, it's about ourselves. We have stopped using our power to adjust, to think, to be tolerant, to cooperate, to share. We have become comfortable with virtual relationships where we don't have to adjust or cooperate, we just chat. But when we don't use our power, it weakens. We need to focus on both caring and comfort, without confusing the two. We shouldn't worry about others' well-being, as it depletes our own energy. Hôm nay chúng tôi có cuộc nói chuyện với một tổ chức ở Thùng Lũng, Silicon. Khi anh lái xe trên đường chờ chúng tôi về nhà, anh ấy nói rằng rằng ngày nay mỗi buổi sáng thứ hai mà chúng tôi đi làm, chúng tôi cảm thấy vô cùng tự dán. Tôi nói rằng, cái gì cơ? Anh nói lại sao nào? Anh ấy nói, mỗi buổi sáng thứ hai khi chúng tôi đi làm, chúng tôi cảm thấy tự dán bởi vì cuối tuần ở nhà vô cùng đau đầu. Cho nên giờ chúng ta rất khó để quyết định đâu là nơi thoải mái, cơ quan hay ở nhà. Bởi chẳng gì liên quan đến nơi trốn, cũng chẳng phải là con người, không phải là những ai tôi đang làm việc cùng, không phải là những người tôi đang cùng chung sống, mà chính là tôi. Tôi đã ngừng không sử dụng sức mạnh để điều chỉnh, để thích nghĩ, để khoan dung, để hợp tác, để chia sẻ, mà tôi chỉ bắt đầu tướng ước đóng hộp mình. Cho nên rất dễ để chúng ta nói rằng, tôi không thể nào sống với người này, tôi không thể nào làm việc với người kia. Và khi tôi bắt đầu nói như vậy, nghĩa là tôi đang tự làm thế với bản thân. Những công nghệ này này sẽ giúp chúng ta nói rằng, ok, bạn có thể có bạn với một khoảng cách rất xa. Thế là tôi nói, à, điều này dễ đấy. Quá dễ dàng, tôi thích những người bạn này, những người bạn mà tôi không cần phải điều chỉnh, không cần phải thích nghĩ, cũng chẳng cần phải hợp tác, mà tôi chỉ cần chích chát thôi. Và chích chát mỗi khi tôi muốn chát, trong bao lâu mà tôi thích, nói bất kể thứ gì mình thích. Và khi không thú vị nữa, tôi chỉ cần tắt nó đi thôi. Và thế là chúng ta bắt đầu quen với phong cách sống này. Chúng ta bắt đầu gọi những người ảo đó là bạn. Và trong khi làm như vậy, thì lại một lần nữa, chúng ta dừng việc sử dụng sức mạnh để điều chỉnh thích nghĩ, hợp tác. Và mỗi khi chúng ta không sử dụng một sức mạnh nào đó, thì điều gì sẽ xảy ra với sức mạnh đó? Tôi ngưng không sử dụng sức mạnh của mình, thì điều gì sẽ xảy ra với sức mạnh đó? Tôi sẽ bắt đầu mất sức mạnh. Giờ hãy thử nhìn vào tay phải của các bạn. Nó làm những gì trong sức cẩn ảnh? Giờ hãy thử thí nghiệm. Đừng dùng nó trong vòng 10 ngày. Đừng dùng dây phải trong vòng 10 ngày. Cứ buộc chặt nó ở đây và không dùng nó. Thì điều gì sẽ xảy ra? Chúng ta sẽ cảm thấy một chút không thoải mái. Đúng không? Rồi kéo dài tới một tháng. Cứ buộc nó ở đây và không sử dụng nó. Trong vòng một tháng. Chuyện gì sẽ xảy ra? Những điều đơn giản sẽ trở nên, sẽ trở nên khó khăn. Ngay cả việc nâng một cốc nước thôi cũng trở nên. Và rồi các bạn đoán được tôi sắp nói gì rồi không? Cốc nước này thật là nặng. Bởi tôi không thể nào cầm nó lên được. Và rồi tôi nói, bàn thật nặng, ghế thật nặng. Cái gì cũng nặng. Cả thế giới này đều nặng. Mà tôi không nói, tay của tôi đã trở nên yếu. Và khi tôi thấy cốc nước quá nặng, rồi tôi nói, thôi tốt nhất là không cần phải cầm nó lên làm chi. Nó quá nặng rồi. Và thế là tôi không cầm cốc nước lên nữa. Và khi tôi không cầm cốc nước lên nữa, thế là không sử dụng sức mạnh của mình. Và rồi thế là cái tay của tôi vẫn chỉ cứ treo ở đây, không làm gì cả trong suốt cả ngày. Và rồi thế là tôi sống cả cuộc đời mình giống như vậy. Tôi sống cả cuộc đời mình với cái tay phải treo ở đây, không làm gì cả. Bởi tôi đã bắt đầu tin rằng, rằng tất cả mọi thứ chúng ta muốn làm là những thứ nặng nề. Và thế là tôi không sử dụng tay mình nữa. Và tôi càng không sử dụng, thì điều gì xảy ra? Nó sẽ càng ngày càng yếu hơn. Các bạn có nghĩ như vậy không? Bất kể điều gì chúng ta không sử dụng, thì nó càng yếu đi. Có bao nhiêu người trong các bạn có thể sống chung cùng 18 người cùng một lúc? Các bạn biết chuyện gì xảy ra khi chúng ta bắt đầu sống cùng với họ? Không phải là phải sống với họ. Nó là muốn sống với họ. Ngay lập tức, bạn sẽ nhận ra rằng bạn có tật nhiều sức mạnh mà trước đây mình không sử dụng. Ngày nay, ở Ấn Độ, khi chúng tôi nói về việc lý do về những vấn đề cảm xúc hiếu đuối, những vấn đề về tinh thần, như là sự trầm cảm, lý do vô cùng lớn xuất hiện ở sau ở Ấn Độ ngày nay đó là họ bắt đầu rời xa việc tụ thập gia đình, các gia đình sống cùng nhau. Rất khác với hồi xưa, chúng tôi sống cùng nhau rất đông trong cùng một nhà. Và ngày nay thì bất ngờ chúng tôi đã chuyển đổi từ 18 người xuống còn 8 người, còn 4 người, 4 xuống 2, xuống 2 rồi và mỗi người có 1 phòng. Và khi chúng ta làm như vậy thì ở đây bắt đầu yếu dần đi bởi vì nó không được sử dụng và rất nhiều trong chúng ta rất ít có thú nuôi. Và tôi nói rằng mối quan hệ tốt nhất của tôi chính là với tại sao lại như vậy. Các bạn có bao giờ từng nghĩ về lý do tại sao chưa? Tôi không cần phải điều chỉ, tôi không cần phải thích nghi, cũng chẳng cần phải hợp tác. Chúng lắng nghe chúng ta và điều quan trọng nhất chúng luôn ở đó khi chúng ta cần và khi chúng ta không cần. Tôi muốn mọi thứ như vậy xung quanh tôi. Tôi chẳng muốn làm gì cả và tôi chỉ cần muốn và thế là tôi sẽ hạnh phúc. Và khi tôi bắt đầu sống cuộc đời mình giống như vậy, sức mạnh tinh thần bắt đầu và khi sức mạnh tinh thần giảm súc, sức mạnh bắt đầu cát kiệt, tôi rời xa hạnh phúc của mình. Thế rồi tôi sẽ lan tỏa điều gì cho những người xung quanh tôi? Tôi sẽ lan tỏa những điều không vui vẻ. Đúng là tôi làm rất nhiều cho họ. Tôi làm việc cho gia đình mình, tôi kiếm sống cho gia đình, tôi nấu ăn cho gia đình, chăm sóc những thành viên. Nhưng trong khi làm tất cả những điều đó, tôi lại lan tỏa năng lượng. Lan tỏa năng lượng không tốt. Cho nên họ nhận được hai thứ từ tôi. Một là những điều tôi làm cho họ và thứ hai là trạng thái của tôi. Chúng ta vào mỗi khoảnh khắc đều lan tỏa hai thứ cho con người xung quanh. Một là những điều chúng ta đang làm cho họ và thứ hai là trạng thái của tôi. Việc làm sẽ trao cho họ, việc làm sẽ trao cho họ từ thoải mái còn trạng thái, trạng thái của tôi sẽ trao cho họ niềm hạnh phúc. Điều tôi cần làm đó là tập trung vào cả hai, tập trung vào cả hai. Vì chúng ta không muốn họ quay trở lại với chúng ta sau 10 năm và nói rằng họ không hạnh phúc với chúng ta bởi vì đó là sự cực tuyệt lớn nhất mà mỗi con người phải đối mặt. Tôi không hạnh phúc ở với bạn. Chúng ta cảm thấy giống như là bị bỏ rời. Cảm nhận của đối tôi như là cảm nhận như thế nào? Cảm nhận của đối tôi bởi vì tôi đã làm rất nhiều để cho niềm hạnh phúc của bạn. Vậy nên để làm cho người ta hạnh phúc chúng ta phải làm để trao hạnh phúc cho người khác chúng ta phải chẳng phải làm gì cả. Chúng ta chẳng phải làm gì cả. Còn khiến cho người ta thoải mái chúng ta sẽ phải làm rất nhiều và chúng ta cũng nên làm như vậy. Nhưng trong cái làm chúng ta phải vô cùng rõ ràng rằng tôi chỉ đang làm cho họ cho sự thoải mái của họ mà thôi và rồi quyết định sự thoải mái là bao nhiêu và rồi trao cho họ sự thoải mái. Nhưng đừng nhầm lẫn sự thoải mái về mặt tiện nghi là hạnh phúc. Nếu vậy thì tôi sẽ phải làm việc phất vả để khiến cho họ thoải mái tiện nghi và rồi tôi cũng sẽ phải quan tâm đến việc lan tỏa niềm hạnh phúc cho họ. Tôi có thể làm gì? Tôi có thể lan tỏa niềm hạnh phúc cho họ. Đừng làm bất kỳ điều gì trái ngược lại với hạnh phúc. Và ngày nay chúng ta tạo ra khá nhiều những cảm xúc trái ngược lại với hạnh phúc. Đâu là những cảm xúc trái ngược với hạnh phúc? Lo lắng. Chúng ta thích sự lo lắng cho con cái của mình. Chúng ta có thích lo lắng cho con cái của mình không? Có đúng không? Và nếu các bạn thấy ai đó, cha mẹ mà nói rằng tôi không lo lắng về con cái của mình thì người ta lại bất ngờ và nói bạn không lo lắng cho con của mình. Bạn là loại cha mẹ gì vậy mà lại không biết lo lắng cho con của mình? Bởi vì chúng ta biết rằng lo lắng chính là yêu thương. Đúng hay sai? Lo lắng ngang bằng với yêu thương? Không. Điều gì ngang bằng với yêu thương? Sự quan tâm ngang bằng với yêu thương. Lo lắng không ngang bằng với yêu thương. Đầu là điểm khác biệt giữa quan tâm chân hóa và lo lắng. Vì tôi cần phải kiểm tra em tôi đang quan tâm cái họ tôi quan tâm hay là hay đang lo lắng cho họ. Đầu là sự khác biệt. Tất cả đều liên quan đến phía cạnh sóng rung động của chúng ta như thế nào. Cũng giống như có một chị đến và trạo cái khăn tròn này cho tôi. Chị ấy quan tâm đến tôi. Nhưng chị ấy cũng có thể lo lắng cho tôi. Vậy thì lo lắng sẽ như thế nào? Lo lắng có thể là đứng đó và tạo ra một suy nghĩ. Tôi chắc chắn rằng đến khoảng 8 giờ thôi và chị ấy sẽ bị cầm lạnh. Và rồi nếu như chị ấy mà cầm lạnh thì tôi sẽ thế nào đây? Thứ bằng ngày mai lại có một chương trình khác nữa. Và rồi những ngày tiếp theo nữa thì tôi chắc chắn chị ấy sẽ bị cúm. Và rồi nếu điều này xảy ra vào buổi tối thì tôi sẽ chuẩn bị thuốc cho chị ấy. Vì tôi chắc chắn chị ấy sẽ bị cúm. Và rồi sáng mai chúng ta chuẩn bị mọi thứ chúng ta sẽ làm cho họ ngã bệnh. Và rồi chúng ta nghĩ rằng đó là yêu thương bởi tôi yêu họ. Các bạn thấy không? Tôi nghĩ về họ rất nhiều đấy. Đó là điều chúng ta cũng hay thường nói với con của mình. Con có biết mẹ nghĩ về con như thế nào không? Nghĩ về chúng thì tốt. Nhưng chất lượng, năng lượng ở đây là gì? Nếu chị ấy ngồi đó và lo lắng và sống năng lượng này cho tôi. Năng lượng thằng ơ nếu tôi sẽ bị cúm chị ấy cúm thì sao? Chị ấy cúm thì sao? Thế rồi cơ thể của chị ấy sẽ nam tỏa sống năng lượng cho những người xung quanh. Thế rồi chị ấy sẽ nam tỏa sống này cho những người xung quanh nữa. Và rồi ngay lập tức 5 người tiếp theo cũng tạo ra suy nghĩ tương tự. Chị ấy cúm thì sao? Chị ấy cúm thì sao? Và rồi cuối cùng suy nghĩ đó chạm tới tôi. Tôi cũng tạo ra suy nghĩ. Chết rồi tôi sẽ cúm thì sao? Và rồi chắc chắn ngày mai tôi sẽ không ngồi đây. Bởi vì rất nhiều người đã tạo ra cùng một suy nghĩ cuối cùng một năm nữa. Vì vậy chị ấy có thể quan tâm cho tôi cái khăn tròn này là tốt. Ví dụ như không thể cho cái khăn này cho tôi thì ít nhất chị ấy có thể gửi cho tôi cái gì. Tuy nhiên chúng ta không thể nào đáp với mọi nhu cầu của con gái của mọi người. Nhu cầu có thể là vô số. Không thể lúc nào chúng ta cũng hiện diện để trản sóc chúng. Chúng có thể sống ở một quốc gia khác. Chúng có thể học tập ở một thành phố khác. Và không thể nào. Nhưng nếu chúng ta lo lắng cho chúng thì nghĩa là chúng ta đang làm gì? Chúng ta đang tự làm cạn kiệt năng lượng của mình. Rồi lan tỏa năng lượng thấp này cho chúng. Rồi làm cạn kiệt chúng. Giờ thì hãy thay đổi năng lượng của mình. Giờ chúng ta có thể tạo ra năng lượng gì cho chúng? Lấy một ví dụ, con gái của các bạn có thể học đại học ở một thành phố khác. Nếu chúng có ổn không? Chúng có ăn uống được không? Chúng có được trản sóc không? Những ý nghĩa đó đều gặp suốt năng lượng. Giờ hãy nâng cao năng lượng lên và thay đổi từ lo lắng trở thành quan tâm, thành lời chúc phúc. Vậy thì ý nghĩa đây là gì? Ví dụ chị ấy đứng đó không thể nào cho tôi trải khăn được. Nhưng chị ấy vẫn phải thay đổi từ lo lắng thành quan tâm. Vậy thì ý nghĩa đây sẽ là gì? Giờ chúng có tốt. Chúng có thể giam pháp bản thân mình. Chúng đều ổn. Chúng đều có thể sử dụng ăn uống tốt. Chúng hạnh phúc. Liệu chúng ta có thể nghĩ được như vậy không? Có nghĩ được vậy không? Khi chúng ta hiểu rằng suy nghĩ của chúng ta sẽ được chúng ấp thụ và rồi suy nghĩ của chúng ta sẽ trở thành sức mạnh sinh thần cho chúng. Suy nghĩ của chúng ta hành hưởng tới suy nghĩ của chúng và rồi suy nghĩ của chúng hành hưởng tới vận mệnh của chúng. Thì thôi, chúng ta sẽ nghĩ đúng gắn được cho chúng. Vì nên, một mặt chị ấy có thể ngồi đấy và lo toàn sống cho tôi rằng nếu tôi cúng thì sao, nếu tôi cúng thì sao và rồi tôi cũng sẽ bắt đầu tạo ra những suy nghĩ tương tự và rồi tôi tự lan tỏa những suy nghĩ xa trái cho cơ thể của mình. Còn lựa chọn khác là gì? Tôi không thể nào đi lên sân khấu để chào cho chị ấy một cái khăn trọn. Tôi khó không có khả năng làm trên đó. Nhưng tôi chỉ cần chào cho chị ấy lời chúc phúc chị ấy sẽ hoàn toàn ổn trong suốt 2 giờ này. Chúng ta có nghĩ được như vậy không? Và rồi nếu như chúng ta phải đi lên đây và chào cho chị ấy cái khăn nên chào cho họ với một lời chúc phúc chứ không phải nói rằng làm ơn hãy dọn nó vào còn nếu không thì chị sẽ ổn đấy. Tại sao chúng ta lại tạo ra những suy nghĩ không lành mạnh sẽ xảy ra. Tại sao chúng ta lại bị lôi cuốn vào thói quen nghĩ về những thứ không đúng đắn sợ hãi, sợ hãi nếu như, nếu như. Và rồi tâm trí cũng tiếp tục lầm bầm lại nếu như, lỡ như Phải tâm trí hay nói những thứ này không? Ví dụ tôi tạo ra suy nghĩ lỡ bạn nhát xuống ghế thì sao? Tôi có thể tạo ra suy nghĩ tạo ra suy nghĩ đó. Và tôi nói rằng từ khi tôi yêu bạn cho đến tôi mới tạo ra suy nghĩ đó. Không nên như vậy. Nên khi tôi tạo ra suy nghĩ lỡ như bạn rời khỏi ghế thì tôi phải nói gì? Bởi vì tôi thực sự phải tự dạy cho tâm trí mình để thay đổi từ lo lắng thành ổn thoảng. Bởi vì nếu tôi lo lắng thì tôi đang trao cho họ những điều không lành bảnh. Tôi trao cho họ năng lượng tránh ngược với hạnh phúc. Và nếu tôi quan tâm thì tôi sẽ năn tỏa hạnh phúc cho họ. Nên tôi tạo ra suy nghĩ cho chị ấy lỡ như chị ấy ngã khỏi ghế thì sao? Thì giờ tôi phải nói với bản thân như nào? Đầu tiên tôi phải tự hỏi tâm trí của mình tại sao chị ấy sẽ ngã khỏi ghế trước? Các bạn biết đấy, khi các bạn thường trò chuyện với người ngồi cạnh mình rằng lỡ như chị Shevarine ngã khỏi ghế thì sao? Và tức là bạn của bạn ngay lập tức nói rằng tại sao chị ấy sẽ ngã khỏi ghế trước chứ? Và rồi chị ấy lại trả lời rất có thể chị ấy có thể ngã khỏi ghế chứ? Các bạn biết, đây là cuộc trò chuyện quan trọng của tâm trí. Chúng ta cũng nên bắt đầu nói chuyện với bản thân giống như vậy. Cho nên dần dần chúng ta bắt đầu dạy tâm trí mình nói chuyện, một cách đúng đắn. Đó chính là thiền. Dạy tâm trí mình nghĩ một cách đúng đắn. Dạy tâm trí để hạnh phúc. Để rồi tôi có thể lan tỏa hạnh phúc cho tất cả mọi người. Khi chúng ta tạo ra lo lắng, thì rồi con cái của chúng ta sẽ hợp du tất cả sự lo lắng mà chúng ta đang lan tỏa. Chúng ta tạo ra lo lắng cho chúng, chúng ta tạo ra suy nghĩ, hối hận vì không dành đủ thời gian cho chúng, không dành đủ trách nhiệm cho chúng. Và rồi chúng hấp thù tất cả những điều đó. Và rồi khi chúng hấp thù tất cả, nghĩ là chúng ta đã không trao hạnh phúc được cho chúng. Hay vậy mà chúng ta vẫn nói trao hạnh phúc cho toàn thế giới, nhưng mà chưa có thể trao hạnh phúc cho con cái của mình, mà chỉ cứ lo lắng cho chúng thôi. Vậy nên vào bất cứ thời điểm nào, tôi chỉ cần phải kiểm tra đâu là nắng đường phần số của suy nghĩ hay ở đây. Và mỗi người trong chúng ta đều biết một suy nghĩ có phần số cao là gì và một suy nghĩ có phần số thất thì như thế nào. Vậy nên nếu tôi tạo ra một suy nghĩ giả đơn rằng lỡ chị ấy ngã khỏi giới thiệu sao, thì tất cả những điều này sẽ tác động đến suy nghĩ của tôi như thế nào? Tôi mới chỉ tạo ra một suy nghĩ ngốc nhiên, hoặc là như chị ấy ngã, vậy thì ai là người đầu tiên bị ảnh hưởng? Chính tôi. Tiếp theo, nó lan tỏa vào trong cơ thể của tôi. Rồi thứ ba, nó lan tỏa cho những người khác. Thứ tư, chúng lan tỏa cho cơ thể của họ bởi vì họ đã hấp thu những sóng rung động thấp đó. Và thứ năm, cùng với nhau, chúng ta lan tỏa sang đó, lan tỏa vào môi trường xung quanh. Trong khi làm như vậy, chúng ta lại vẫn muốn mọi người xung quanh chúng ta hạnh phúc. Họ không thể nào hạnh phúc được đâu bởi vì chúng ta đã không lan tỏa những nguồn liệu dung đắn trong cuộc của họ. Vì vậy, mỗi lần tâm trí có cuộc trò chuyện bên trong như vậy, trò chuyện với những tầm số thấp, thì hãy chỉ dừng lại và bắt đầu tự trò chuyện với chính mình. Bởi vì tâm trí đã có thói quen nói chuyện, trò chuyện kiểu đó. Các bạn biết đấy, mọi người đều có một phong cách nói chuyện, nói đi, nói lại, cũng đều tương tự. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa họ phải sống cuộc đời họ mãi như vậy. Mà chỉ có nghĩa rằng chúng ta cần một chút, một chút điều chỉnh, một chút nhận thức. Đừng kêu trò chuyện này không là mạnh. Và cứ mỗi khi các bạn lo lắng cho con cái của mình, thì chỉ cần nói với bản thân mình rằng những suy nghĩ này của tôi đang làm giảm sức mạnh của con cái của mình. Hãy từ từ nói với bản thân mình như vậy. Suy nghĩ này làm hạt kiệt chúng. Tôi nên tạo ra được gì để rồi tôi có thể làm mạnh, làm mạnh cho chúng. Và thứ hai, tâm trí của các bạn sẽ trao cho các bạn những lựa chọn hạt nhất. Đây chính là suy nghĩ mà tôi phải tạo ra. Cũng giống như cha mẹ biết cần phải cho con mình ăn gì để rồi chúng có thể khỏe mạnh. Cha con thì thích đồ ăn vật, nhưng cha mẹ thì không muốn. Mà cha mẹ muốn chúng ăn đồ ăn có dinh dưỡng cao. Nên mỗi khi tâm trí của chúng ta cũng như vậy. Thì cần phải kiểm tra, thay đổi và sửa chữa đúng đắn. Ngày tiếp theo cũng vậy. Thay đổi, kiểm tra, thay đổi, và rồi sau một vài ngày các bạn sẽ không còn biết lo lắng là gì nữa. Và rồi những người xung quanh bạn sẽ nói bạn không biết yêu thương con của mình. Bạn chỉ cần quay trở lại và nói, các anh không biết yêu thương là gì. Yêu thương có nghĩa là làm cho họ mạnh mẽ bởi mặt cảm xúc. Mà tôi chỉ muốn làm những điều mà tôi hiểu là đúng đắn. Bởi vì chúng ta tự biết điều gì là đúng đắn. Tất cả chúng ta đều tự biết năng lượng nào là đúng đắn. Và chỉ có điều chúng ta không nhận thức được rồi tạo ra những điều ngược lại với sự đúng đắn. Vậy nên các bạn có thay đổi được lo lắng của mình không? Đó bất kể ai. Có thể là lo lắng về bản thân, đúng không? Thỉnh thoảng các bạn cũng tự lo lắng về bản thân mình. Tuổi già của tôi, ai sẽ chăm sóc cho tôi? Điều gì sẽ xảy ra với tôi? Điều gì sẽ xảy ra với tôi? Lỡ cây nọ, lỡ cây kia, tất cả thứ làm cạn kiệt năng lượng. Một hạt giống cũng sẽ khiến cho sức lo lắng cho 20 năm tới sẽ ra đi. Đó là năng lượng nặng phí. Tất cả thứ làm cạn kiệt năng lượng. Vậy nên hãy bắt đầu sống ở hiện tại. Lo lắng giống như bị cuốn vào những gì sắp xảy ra trong tương lai. Mà thông thường không phải là tương lai sáng sủa. Mà tất cả đều là cuốn vào những rắc rối của tương lai. Chúng ta nên vẽ ra bức tranh bất hạnh của tương lai rồi tự ngắm nhìn nó mỗi ngày và rồi sự lo lắng và sợ hãi. Chúng ta tự vẽ rồi tự sợ hãi khi nhìn vào chúng. Chúng ta có lựa chọn nên vẽ cái gì. Điều quan trọng nhất đừng vẽ bất kể thứ gì cho tương lai của mình. Không cần, vì chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra vào sáng sớm mai. Chúng ta hoàn toàn không biết chuyện gì sắp xảy ra. Nếu tôi mạnh mẽ và hoàn định ngay bây giờ, thế rồi ngày mai cũng sẽ như vậy. Rồi tiếp tục ngày Chủ Nhật, tiếp tục ngày Thứ Hai, và rồi ngày Thứ Ba nữa. Và rồi đến ngày Thứ Ba, nếu có chuyện gì xảy ra đến cuộc hới, cuộc đời tôi, thì tôi đã sẵn mạnh mẽ và kiên cường rồi. Nhưng nếu ngày hôm nay tôi đã lo lắng vào thứ Bảy của mình, tôi đã nghĩ về Chủ Nhật và rồi nghĩ về Thứ Hai và tôi đã cạn kiệt năng lượng rồi nên không có sức mạnh để đối mặt với tình huống của cuộc đời mình. Bởi vì tôi đã tiêu tốn sức mạnh của mình lo lắng chuyện gì sẽ xảy ra. Vậy nên tôi bị tiêu hào năng lượng lo lắng về việc điều gì sẽ xảy ra. Vậy nên ngày hôm nay hãy bỏ gánh lo đi.

Listen Next

Other Creators