Details
Nothing to say, yet
Details
Nothing to say, yet
Comment
Nothing to say, yet
The speaker discusses the concept of finding comfort and happiness within oneself, rather than relying on external circumstances or the opinions of others. They emphasize the importance of recognizing one's own worth and not getting caught up in comparison or expectations. The speaker suggests that true happiness comes from connecting with one's inner self and embracing imperfections. They also mention the need to let go of attachments and focus on the present moment. The speaker concludes by highlighting the importance of self-acceptance and finding joy in every aspect of life. Giờ có hai lựa chọn, hoặc là cái ghế này thoải mái, hoặc là tôi học cách ngồi thoải mái trên cái ghế này. Cách nào khả thi đây? Hoặc là cái ghế này hoàn hảo, hoặc tôi bị nó quấn khỉnh suốt cả cuộc đời. Tôi nói rằng đương nhiên tôi bị quấn khỉnh, bởi cái ghế không theo ý tôi. Hoặc là tôi học cách ổn định, ngay cả khi cái ghế không vừa ý tôi. Lựa chọn nào khả thi đây? Hoặc thay ghế mới. Nhưng cũng không đảm bảo cái ghế mới sẽ, không đảm bảo nó sẽ hoàn hảo. Sau khi ngồi vào cái mới, tôi nghĩ việc thế không thay đổi. Cái ghế cũ còn tốt hơn. Và thế là tốt hơn. Tiếc nuối vì đã bỏ cái ghế cũ đi. Vậy thì giờ sẽ là lựa chọn nào dễ hơn đây? Ngồi vào cái ghế này bị quấn phiền, hay thay ghế mới, hay muốn cái ghế trở nên hoàn hảo, hay học nguyện thuật ngồi thoải mái trên cái ghế không hoàn hảo đó. Còn nữa, cái ghế này có thể là chồng của tôi. Có thể là con của tôi. Có thể là những người, họ không tin tôi chung thực. Có thể là những người nhiều thành tinh hơn tôi. Tất cả thứ gì không theo như tôi. Không thoải mái. Không thoải mái. Hoặc chiếc ghế này cũng có thể là căn bệnh ung thư trên cơ thể tôi. Chắc chắn rằng đó không phải mong muốn của tôi. Tình huống, con người, những góc nhìn của họ không theo cách của tôi. Nếu tôi thực sự muốn hạnh phúc, khỏe mạnh và trong sự hài hòa, tôi cần phải học nguyện thuật. Học nguyện thuật dành dấu tâm trí mình trở nên ổn định bên trong những hoàn cảnh không hoàn hảo. Mỗi khi chúng ta giới thiệu bản thân mình cho ai đó, thì thường chúng ta nói về tên của chúng ta, đất nước, tôn giáo, địa vị, gia đình. Đó là những thứ tôi nhận được. Và đôi khi, chúng ta đã được dành mình và những thứ mình nhận được. Vậy thì tôi là ai? Tôi có cả một danh vết dài về những đàn bác. Bắt đầu từ tên của tôi, họ của tôi, nghề nghiệp của tôi, áo dục của tôi, quốc tịch của tôi, rất nhiều những danh bác. Và tỉnh thoảng tôi lại bị gắn kết vào những danh bác đó. Những sự gắn kết đó gọi là cái tôi. Rồi đến lúc có chuyện gì đó xảy ra, tôi không thuận trèo những nhắc mắc của tôi. Thế là tôi bị quấy phiền, tức giận, đau đớn. Trông thì có vẻ là tự nhiên. Rồi những người xung quanh tôi nói rằng cái tôi của tôi bị tổn thương. Đúng không? Chúng ta thường nói như vậy phải không? Cái tôi bị tổn thương. Tỉnh thoảng họ đến với tôi nói rằng đừng nguyên trọng hóa vấn đề. Bởi vì anh nói điều đó với tôi thì tôi phải nhận về tôi chứ. Đừng có quá nguyên trọng về vấn đề đó. Nhưng tôi vẫn bị tổn thương bởi vì nó đáp trạng vào một trong những nhắn mắc của tôi. Có thể là nhắn mắc về điều gì, nhắn mắc về mối quan hệ, nhưng nhắn mắc về việc anh nghĩ mình là ai. Và ở đây thiền có nghĩa là gì? Làm nhận thức. Như nhắn mắc đông đắn, bảng đá đông đắn. Giống như một viên kim cương được đặt trong một cái hộp rất đẹp rồi được bọc bằng một cái giấy rất yêu thương. Rồi sau đó là một cái nhắn mắc. Nhưng bởi cái giấy bọc quá dễ thương và hộp trồng cũng hấp dẫn khiến chúng ta nghĩ chúng là món quà. Và quên không thấy. Quên không thấy. Quên không thấy viên kim cương bên trong bởi vì, bởi vì cái hộp quá hấp dẫn. Giấy bọc cũng vô cùng đẹp. Rồi những cái ribbon vô cùng xem điểm, xong tròn. Rồi cái nhắn mắc về chuyến nghiệp. Vậy thì cái hộp của chúng ta là gì? Cái hộp nào hấp dẫn? Cái hộp hấp dẫn nào của chúng ta? Cái hộp là gì? Chính là cái hộp này. Chính là cái hộp cơ thể này. Bên trong có một viên kim cương. Còn cái nhắn mắc? Cái giấy gói? Cái giấy gói của cái hộp ở đâu? Đây là cái hộp. Còn đây chính là cái giấy bọc. Phải không? Cái giấy gói vô cùng đắt đỏ. Rồi nhắn mắc, nhắn mắc, đủ loại nhắn mắc. Và khi chúng ta gặp nhau, chúng ta gặp ai? Chúng ta kết nối với ai? Sự tập trung hướng vào đầu. Cái hộp. Cái giấy gói vô cùng quan trọng. Nó rất quan trọng đấy. Và tất nhiên cả những nhắn mắc nữa. Và bởi vì người khác kết nối với chúng ta chỉ vì cái hộp hay giấy gói hay những nhắn mắc nên cuộc đời của chúng ta tập trung hết vào chúng. Ngày nay người ta muốn có một hàm dáng hoàn hảo. Một cái mũi hoàn hảo. Đó là những cái hộp hoàn hảo đúng không? Những cái giấy gói hàng hiệu đắt đỏ. Còn những nhắn mắc được tạo ra trên chuyến hành trình cuộc đời. Tất cả chúng cũng đều quan trọng. Cái hộp rất quan trọng. Cái giấy gói cũng quan trọng. Nhưng không có nghĩa rằng chúng ta lại quên mất viên kim cương ở bên trong. Và viên kim cương này ở đâu? Viên kim cương này rỡ ở đâu? Viên kim cương chính là thực thể sống, năng lượng. Là người đang ở bên trong cái hộp này. Vậy nên mỗi khi chúng ta gặp nhau, chúng ta nên kết nối với ai? Kết nối với ai? Tôi, viên kim cương, gặp một viên kim cương khác. Sự tập trung của tôi dướng vào đâu? Bởi tôi chính là mục tích sống của cuộc đời tôi. Mục tích sống của cuộc đời tôi sẽ là giữ cho viên kim cương này, giữ cho nó không tỉ vết. Viên kim cương không tỉ vết. Viên kim cương sáng bóng. Viên kim cương hoàn hảo. Và rồi viên kim cương này sẽ lan tỏa, ánh sáng và vẻ đẹp cho tất cả mọi người xung quanh. Nhưng bởi chúng ta chỉ tập trung vào những thứ chúng ta nhận được, nên chúng ta đã phớt lờ viên kim cương. Và rồi thế là chúng ta phỏng sẵn lẫn nhau dựa trên cây hồ, cái giấy gói và những năng mạng. Ai đó đẳng cấp hơn tôi. Ai đó tấp kéo hơn tôi. Rồi sau đó tôi bắt đầu tạo ra sự tàn kết, sức giận, cánh tị, tại tôi. Và chuyện gì xảy ra đối với viên kim cương? Viên kim cương ra sao bây giờ? Tình trạng của nó thế nào? Viên kim cương không kỳ vết đó bắt đầu xuất hiện những kỳ vết đến mức xong sạch, ánh sáng, vẻ đẹp và sức mạnh. Đến mức mà chúng ta lại phải ngồi với nhau để nói chuyện, tìm kiếm hạnh phúc. Chúng ta đã chẳng tới tình trạng mà phải ngồi đây để bằng cách tìm kiếm hạnh phúc. Bởi vì chúng ta đang ở trong trạng thái kiên dại, hạnh phúc liên tục thì rất là... Liên tục hạnh phúc thì vô cùng... Liên tục hạnh phúc có khả thi không? Khả thi không? Hạnh phúc thì khả thi rồi, nhưng giờ là liên tục hạnh phúc, có khả thi không? Nếu chúng ta mà bỏ hết những ngắn mắt, không, không, anh ấy không thể nào bỏ được ngắn mắt đâu. Chúng ta sẽ không loại bỏ những ngắn mắt. Những ngắn mắt vô cùng quan trọng cho cuộc đời chúng ta. Cái hộp cũng quan trọng. Vấn đề là việc nhớ rằng đây là cái hộp. Nhớ rằng đây thì là ngắn mắt. Và điều nhớ quan trọng nhất đó là có bí kinh tương ở bên trong. Chúng ta chỉ có thể làm được như vậy khi nhớ rằng cái hộp và những ngắn mắt là những món quà của cuộc đời. Bà nhờ cái hộp và những ngắn mắt thì tôi mới ở đây. Nhưng chúng ta lại đi kết nối với cái hộp và ngắn mắt, đó mới là vấn đề. Cái hộp hay ngắn mắt thì không phải vấn đề. Chúng đều rất quan trọng. Chúng ta đã nhận được chúng và rồi vẫn tiếp tục nhận được thêm nữa trên chuyến hành trình cuộc đời này. Nhưng hãy nhớ rằng tôi là Vinh Kim Cương và đây là ngắn mắt của tôi. Khi tôi nhớ được tôi là Vinh Kim Cương và đây chỉ là ngắn mắt, thì ưu tiên sẽ dành cho, ưu tiên số một dành cho Vinh Kim Thường. Sau đó sử dụng những ngắn mắt. Giờ tôi có thể liên tục hạnh phúc không? Đó chính là bản tính tự nhiên của chúng ta. Luôn hạnh phúc. Tôi chính là thực thể bình an. Và thực thể bình an này sẽ luôn, và thực thể bình an này sẽ luôn, sẽ luôn luôn hạnh phúc. Tôi là thực thể bình an. Là thực thể hạnh phúc. Thực thể hân hoan, hân lạc. Tôi là thực thể yêu thương. Đó chính là bản tính tự nhiên của Vinh Kim Cương. Nhưng bởi có những lão cản không cho cách tôi trải nghiệm bản tính tự nhiên của chính mình. Vì sao? Sức khỏe không tốt. Ok. Công việc hằng ngày. Bây giờ quá nhiều việc ưu. Công việc hằng ngày từ sao? Công việc hằng ngày từ sao? Các bạn cần giải phúc không cần trọng với điều này. Bởi nếu khi tôi nói rằng chính bởi quá nhiều việc nên tôi không trải nghiệm được hạnh phúc, thì một là tôi vẫn giữ tình trạng đó. Hai là tôi hãy dừng ngay công việc đó lại. Bởi vì tôi muốn hạnh phúc, và rất rõ ràng ở đây không phải do công việc đâu. Không phải công việc hằng ngày 1, 2, 3, 4. Điều gì mới thực sự khiến tôi không trải nghiệm được hạnh phúc ở đây? Thích hay không thích ưu? Chúng là gì? Ở lượng trọng công việc ưu. Nếu tôi thích công việc và tôi thích những người tôi làm việc cùng, mọi thứ đều xảy ra có lý do. Đâu là thứ thực sự cối phiền tôi? Sức kỳ vọng. Chỉ nói rằng sức kỳ vọng. Sức kỳ vọng của cái gì? Sức kỳ vọng của họ ưu. Nhưng họ đâu có luôn luôn hình hữu với chúng ta. Còn cái không theo ý bạn, không trồng cũng bướng bình. Còn thứ gì khác nữa không khiến cho tôi đánh mất đi hạnh phúc? Tôi không hạnh phúc khi thấy ai đó đau khổ. Khi ai đó đang khổ đau thì tôi cảm thấy không vui, rất tội. Tôi không hạnh phúc khi không thể đạt được những thứ mình mong muốn. Còn gì nữa không? So sánh. So sánh cuộc đời tôi với cuộc đời của người khác. Khi người ta không hiểu thì người ta không hiểu sự trung thực và trân thành của tôi. Ừ, đúng vậy đấy các bạn. Rất đúng. Tôi rất trung thực, rất trân thành mà người ta vẫn không tin tôi. Họ nghĩ rằng tôi không trung thực. Còn gì nữa không? Gắn kết. Tại sao điều này lại xảy đến với tôi? Đây là một câu hỏi lớn Nói ra đau khổ có nhiều hơn cả những vấn đề thực tiễn bệnh tật ở trong cơ thể. Còn đau khổ đau khổ trong tâm trí, nguyện tình cường. Chúng ta tin rằng nếu cơ thể không khỏe mạnh thì tâm trí phải đau khổ. Nếu tôi không đạt được thì tôi sẽ buồn chán. Nếu người khác không thấy cách của tôi thì tôi sẽ buồn chán. Nếu người ta không đáp được kỳ vọng của tôi thì đương nhiên tôi không vui. Mỗi một câu khẳng định này, mỗi câu nói này đều trao ra một ý nghĩa. Như là nếu mọi này không đúng thì trong này cũng không vui. Phải không? Cho dù đó là cơ thể hay những mối quan hệ, tình hống, hay công việc của tôi, nếu chúng không đúng đắn thì bên trong tôi cũng không đúng đắn, không hạnh phúc. Và khi tất cả những thứ bên ngoài kia, tất cả những thứ bên ngoài trở nên đúng đắn thì ở đây cũng đúng đắn và hạnh phúc. Như là tất cả những thứ bên ngoài hoàn hảo thì tôi mới hạnh phúc được. Còn nếu chúng không hoàn hảo, không hoàn hảo theo góc nhìn về sự hoàn hảo của tôi và bởi tâm trí tôi lại thuộc vào những thứ bên ngoài cho nên khi chúng không hoàn hảo thì việc tôi bị quấy xuyền như đó là tình niên. Và như thế bên ngoài kia càng thiếu hoàn hảo bao nhiêu thì tôi càng bị quấy xuyền bấy nhiêu. Mặc dù khi tâm trí càng bị quấy xuyền thì bên ngoài càng bị thiếu hoàn hảo. Và tiếp tục, tiếp tục chữ kỳ này, chữ kỳ của sự thiếu hoàn hảo này trở thành một chữ kỳ tiêu cực. Giống như nếu cái ghế này không theo dõi được giống như nếu cái ghế này không theo ý tôi thì tôi không hạnh phúc. Và bởi tôi không hạnh phúc nên cơ thể cứ lung lung sự hôn loạn nhân lượng của sự hôn loạn từ tâm trí ảnh hưởng đến cơ thể và cơ thể của tôi càng khó chịu bao nhiêu thì cái ghế càng mau hỏng bao nhiêu bởi vì tôi cứ lung lung cái ghế rồi cái ghế càng sập tệ bao nhiêu tâm trí tôi lại càng không thoải mái bao nhiêu rồi tâm trí không thoải mái rồi tâm trí không thoải mái cơ thể tiếp tục lung lay một chữ kỳ tiêu cực. Giờ có hai lựa chọn hoặc là cái ghế này thoải mái hoặc là tôi học cách ngồi thoải mái trên cái ghế này. Cách nào khả thi đây? Hoặc là cái ghế này hoàn hảo hoặc tôi bị nó quấy xuyên suốt cả cuộc đời Tôi nói rằng đương nhiên tôi bị nó quấy xuyên bởi cái ghế không theo ý tôi hoặc là tôi học cách khổn định ngay cả khi cái ghế không vừa ý tôi Lựa chọn nào khả thi đây? Hoặc thay ghế mới Nhưng cũng không đảm bảo cái ghế mới sẽ không đảm bảo nó sẽ hoàn hảo Sau khi ngồi vào cái ghế mới tôi đã nghĩ việc thế không thay đổi Cái ghế cũ còn tốt hơn và thế là tốt hơn Tiếp nối vì đã bỏ cái ghế cũ đi Vậy thì giờ sự lựa chọn nào dễ hơn đấy? Ngồi vào cái ghế này bị quấy xuyên hay thay ghế mới hay muốn cái ghế trở nên hoàn hảo hay học nghệ thuật ngồi thoải mái trên cái ghế không hoàn hảo đó Thêm nữa cái ghế này có thể là chồng của tôi có thể là con của tôi có thể là những người họ không tin tôi xung quanh có thể là những người thành tựu hơn tôi bất kể thứ gì không theo ý tôi không thoải mái không thoải mái Hoặc chiếc ghế này cũng có thể là căn bệnh vông thư trên cơ thể tôi chắc chắn rằng đó không phải mong muốn của tôi Tình huống con người những góc nhìn của họ không theo cách của tôi Nếu tôi thực sự muốn hạnh phúc, khỏe mạnh và trong sự hài hòa thì tôi cần phải học nghệ thuật Học nghệ thuật sẽ giúp tâm trí mình trở nên ổn định trong trong những hoàn cảnh không hoàn hảo