Details
Nothing to say, yet
Nothing to say, yet
Chưa bao giờ mình phải sống cho bố mẹ, bố mẹ mình tuy không giàu nhưng cũng có đủ điều kiện để đáp ứng cho mình một cuộc sống đầy đủ, vô lo vô nghĩ. Không biết có ai giống mình không, chị ở cùng với bố mẹ, mình chẳng mấy khi phải được tới địa nhà. Bố mẹ lúc nào cũng lo mình sẽ đi học nhiều, nên lúc nào cũng làm hết mọi việc để mình có thời gian ngủ nghĩ và làm bài tập ở lớp. Ngày nào cũng vậy, bố mẹ mình được khai chuyên cho hai chị em mình tới trường. Tuổi trường nhà mình cũng chẳng cách trường là bao, nên em có thể nói ở với bố mẹ, mình sướng như tiên, mình chẳng phải lo nghĩ về bất cứ một việc gì cả. Có lo thì chỉ lo cho trái miệng không được ăn gặp, đi chơi với bạn bè mà thôi. Thế rồi bạn cái mình lên đại học, cơ bản thì mình cũng chẳng lo nghĩ gì hết. Điều đầu tiên mình lo là peer pressure, vì ở môi trường mới ai cũng giỏi, ai cũng rất năng động. Thế nhưng thực sự lại không như mình tưởng tượng. Cuối cùng cái khiến mình buồn nhất lại là nỗi nhớ nhà. Sự yêu thương của bố mẹ chứ không phải là áp lực bồn trang lứa. Sau khi mình tới Tài Gòn 1-2 tuần, trời lúc nào cũng mưa hết. Nhưng đa số trời dù mưa buổi chiều, cũng vì thế mình sử quan. Đêm như mình học cao sáng thì chẳng sao hết, nên mình cũng chẳng nên khe rủ hay nỗi lon gì. Kết quả là hôm ấy, chưa về thì mưa rất to. Và đây cũng là lúc trọng nước tràn ly, nỗi nhớ bố mẹ của mình trở nên rõ nét hơn bao giờ hết. Với lúc ấy, mình đã chờ rất lâu để trời tạnh bớt, để mình có thể về nhà những nơi. Sau khi phát sóng các đại học, như Giời Phung như Mơ, trời ngày càng mưa to hơn. Lúc đó mình cũng có chút lo lắng, bởi vì muộn quá thì mình cũng chẳng thích nấu cơm, nghỉ trưa như mọi ngày. Rồi dần dần mọi người cứ về hết, chỉ còn lắp đáp vài bạn không có đồ chê mưa như mình ở lại trường. Thế rồi, mình bắt cập mình ấy một bạn sinh viên đực mệnh ma hóa mưa tới tận Hành Lan để đón xe chở về. Lúc ấy, mình đã khóc rất nhiều. Ở đấy cũng không còn ai đưa đón mình về nữa. Sẽ chẳng có ai nấu cơm sẵn để khi đi học về, mình chỉ cần ngồi vào bàn, mà ăn ngon lành. Và ở đây, cũng sẽ chẳng còn ai phát máu khi mình bỏ bữa sáng. Từ giờ, chỉ có chính bản thân mình lo cho mình là thôi. Chỉ có thể, khi nước mắt mình đã chảy dòng dòng. Lúc ấy, mình cũng ngại mọi người xung quanh lắm. Nên chỉ mong mãi đổ chút nữ áo khoác lên đầu, rồi đi vượt thật gian về phòng trọ. Người mình rất nghèo, nhưng mình cũng chẳng quan tâm lắm. Đước vào phòng trọ, mình chỉ kịp tất cả áo khoác và sóc nước. Hy vọng, mẹ sẽ đi dạy về thật sớm để gọi cho mình. Hôm đó, mình đã ngập trong nước mắt. Không biết điều mọi người có cảm xúc tương tự như thế không? Chỉ từ đó tới giờ, dù đã bớt buồn, nhưng mình vẫn còn thực sẵn ở nơi này lắm. Hãy subscribe cho kênh Ghiền Mì Gõ Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn Hãy subscribe cho kênh Ghiền Mì Gõ Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn Hãy subscribe cho kênh Ghiền Mì Gõ Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn Hãy subscribe cho kênh Ghiền Mì Gõ Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn Cuối cùng, hôm xin gửi lời cảm ơn tất cả các bạn đã dành thời gian lắng nghe số bóp cát đầu tiên của bọn mình. Hy vọng món quà nhỏ này có thể làm sao gì nổi buồn chống bạn. Và có tâm sự gì thì hãy liên hệ với chúng mình nha. Phong sẽ luôn ở bên cạnh bạn. Xin chào và hẹn gặp lại ở số bóp cát sau.